Ngay cả những tên tội phạm trong tù cũng có thời gian ra ngoài và thư giãn, hơn nữa bọn họ còn có bạn tù để nói chuyện.
Nếu đổi lại là tôi, chỉ sợ kiên trì không được mười ngày là đã điên mất, càng đừng nói là mười năm.
Ngoài những điều này ra, lão Phong hầu như không còn ký ức gì về chuyện đã xảy ra trước khi bị nhốt ở trên thuyền.
Nhưng Hàn Tuyết Phong thì khác, bản thân là quỷ nên nhớ kỹ những thứ này.
Đó là lý do tại sao khi lão Phong biết rằng anh trai mình vẫn còn ký ức về những gì đã xảy ra trước năm cậu ta năm tuổi, lại trở nên kích động và muốn biết mọi thứ như vậy.
Tuy nhiên, câu trả lời của Phong ca không thỏa đáng, thậm chí còn nói rằng gia tộc kia rất độc ác, cha mẹ tàn nhẫn chỉ coi bọn họ là công cụ, cuối cùng là chia tay trong không vui.
Nói xong, lão Phong dựa vào đầu giường, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Cậu ta đốt một điếu thuốc và nhìn lên trần nhà: "Tôi có chút không thở nổi khi nhớ đến tất cả những điều này, bây giờ nói ra được rồi, cuối cùng thì tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm ..."
Lão Phong nói xong, hít điếu thuốc một hơi thật sâu, như trút được gánh nặng.
Tôi hướng về phía lão Phong cười nói: "Lão Phong, chẳng phải bây giờ cậu đã có chúng tôi rồi sao? Cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, mọi chuyện đã kết thúc! Bây giờ chỉ cần chúng ta tìm được thêm hai viên Xích Hồng Âm Đan nữa, cậu sẽ hoàn toàn được giải thoát, đến lúc đó cậu sẽ giống với chúng tôi, tự do tự tại."
Lão Phong nhìn tôi và mỉm cười: "Chỉ mong được như vậy!"
Sau đó, chúng tôi chuyển chủ đề và nói về những thứ khác.
Cũng chính là lúc gặp phải con mèo già, rồi lại gặp phải bà lão của tà giáo Mắt Quỷ.
Sau đó, tôi lại đỡ cậu ta ra ngoài đi dạo, thấy tâm trạng của cậu ta đã bình tĩnh trở lại, tôi cũng rời khỏi Bách Thảo Đường và quay lại cửa hàng.
Cuộc đời của lão Phong có thể nói là rất bi thảm, nhưng may mắn thay là cậu ta đã gặp được Độc đạo trưởng, hơn nữa còn tìm được cách tách rời hoàn toàn với Phong ca, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Chỉ là tôi đang nghĩ, gia tộc của lão Phong là một sự tồn tại như thế nào?
Tại sao lão Phong lại lênh đênh trên biển vào thời điểm đó? Chẳng lẽ trước đây bọn họ gặp phải một vụ đắm thuyền sao?
Lão Phong giống như một bí ẩn, với nhiều câu chuyện và ẩn số.
Và Phong ca là người biết được tất cả sự thật nhưng lại không muốn tiết lộ, điều này khiến chúng tôi càng tò mò hơn về gia tộc nơi lão Phong sinh ra.
Đây rốt cuộc là một gia tộc như thế nào? Chẳng những có thể dưỡng ra song mệnh hồn, thậm chí còn có pháp môn bí cấm phân tách hai người ra được, đúng là làm người kinh ngạc.
Nhưng tại sao Phong ca lại so sánh bọn họ với những công cụ, còn có gia tộc tàn ác với cha mẹ tàn nhẫn nữa?
Miên man suy nghĩ, tôi đã về đến cửa hàng rồi.
Khi sư phụ thấy tôi quay lại, ông ấy hỏi tôi lão Phong có khỏe hơn chưa.
Tôi nói là cậu ta đã tỉnh, sau đó kể cho sư phụ nghe về cuộc nói chuyện giữa lão Phong và Phong ca, còn cả kinh nghiệm sống của lão Phong.
Sư phụ nghe xong cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ lão Phong lại trải qua cuộc sống như vậy.
Nhưng sau khi kinh ngạc, sư phụ nói: "Tuy rằng vi sư chưa từng tới Nam Dương, nhưng vi sư biết vùng duyên hải này có một môn phái, hơn nữa cũng am hiểu quỷ thuật của Nam Dương, thích nuôi quỷ, hơn nữa thuật pháp trong môn phái này là do người trong gia tộc truyền thừa cho nhau, tuyệt đối không truyền cho người ngoài. "
"Hơn nữa, nếu luận về tướng mạo và thể chất thì Tiểu Phong lại hoàn toàn giống với chúng ta, không hề giống với người Nam Dương. Nhưng Hàn Tuyết Phong vậy mà lại thực sự có thể sử dụng pháp môn giải hồn kỳ lạ của Nam Dương như vậy. Vi sư nghi ngờ liệu Tiểu Phong có phải là người của gia tộc đó không..."
********************
Nghe thấy sư phụ nói như vậy, khiến tôi sửng sốt một lúc.
Chẳng lẽ ở khu vực duyên hải này lại có một Đạo môn thế gia như vậy sao? Chẳng lẽ lão Phong là cô nhi của thế gia này?
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng hỏi sư phụ: "Sư phụ, thế gia đó là một nơi như thế nào vậy, nói cho con biết đi!"
Trên gương mặt của tôi lộ ra sự tò mò, bởi vì tôi thực sự không hiểu rõ lắm về những Đạo môn ngày nay.
Đối với phân bố và thế lực cũng rất mơ hồ.
Sư phụ nghe tôi hỏi vậy thì khẽ lắc đầu, rồi nói tiếp: “Cái này thì vi sư cũng không thể nói rõ, cũng không quá chắc chắn. Bởi vì vi sư cũng chỉ nghe nói qua mà thôi.”
Nói đến đây, sư phụ châm điếu thuốc lên rồi hút, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: "Nghe nói ở vùng duyên hải Phúc Kiến có một gia tộc họ Lương, mà người của thế gia này đều mang đạo thuật, thậm chí là tổ tiên của bọn họ cũng đã đến định cư ở Nam Dương một đoạn thời gian, sau đó trải qua nhiều thăng trầm mới trở về quốc nội. Hơn nữa, nhà họ Hàn ở vùng duyên hải này cũng có chút tiếng tăm.”