Tôi không chút do dự, trực tiếp đồng ý: "Được!"
Nói xong, Dương Tuyết lại hỏi tôi về tình hình của lão Phong, sau đó chơi hai ván game...
Ngày thứ hai, tôi đến chào sư phụ một tiếng.
Sư phụ nghe tôi nói muốn đi vào thành phố, cũng nhắc nhở tôi vài câu, dặn tôi phải cẩn thận.
Tôi đi ra ngoài một mình, cho nên phải trở về trước khi trời tối để tránh bị kẻ thù nhắm đến.
Về điểm này, tôi đương nhiên biết rõ, gật đầu đồng ý rồi một mình bắt xe đến trường nghệ thuật Thanh Sơn.
Khi tôi đến cổng trường thì vừa đến giờ ăn trưa.
Tôi gọi cho Dương Tuyết và nói mình đến rồi.
Dương Tuyết khá vui khi biết rằng tôi đã đến. Để tôi đợi ở cửa một lát, lát nữa cô ấy sẽ ra.
Tôi cúp điện thoại rồi đứng ở cửa chờ.
Mặc dù trường học đã nghỉ lễ nhưng vẫn còn rất nhiều học sinh chưa kịp về, hiện đang ra vào nườm nượp ở cổng trường.
Vì là trường nghệ thuật nên có nhiều bạn nữ hơn. Hơn nữa người đẹp cũng rất nhiều, nhưng tiếc là không phải mùa hè, cho nên bọn họ ăn mặc khá kín đáo.
Một lúc sau, tôi thấy Dương Tuyết đi ra.
Bên cạnh cô ấy là một người bạn cùng lớp, người mà tôi cũng biết, nhân vật chính của sự kiện Quỷ Anh lần trước, Trúc Trúc.
Nhìn thấy hai người họ, tôi lập tức mỉm cười.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, thì Trúc Trúc ở bên cạnh Dương Tuyết đã dẫn đầu vẫy tay với tôi: "Đinh đạo trưởng!"
“Xin chào!” Tôi cười ha hả chào một tiếng.
Hai người cũng tăng tốc đi tới bên cạnh tôi, đồng thời tôi nghe thấy Dương Tuyết nói: "Muốn ăn cái gì không, bữa trưa này để bản cô nương tôi đây đãi khách!"
Dương Tuyết mang theo một tia hoạt bát và bộ dáng rất hào phóng.
Tôi cũng không khách khí mà nói với cô ấy: “Tôi vừa thấy bên cạnh có một nhà hàng thịt dê nướng, chúng tôi đi ăn thịt dê nướng đi!”
"Được, được nha! Tôi nghe các bạn cùng lớp nói rằng hương vị ở đó rất ngon." Trúc Trúc lên tiếng phụ hoạ.
Dương Tuyết không có do dự mà lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó chúng tôi đi bộ đến nhà hàng thịt dê, vốn dĩ chỉ là đi ăn trưa bình thường mà thôi, nhưng mẹ nó ai ngờ lại xảy ra chuyện.
Mỗi lần đi ăn, nhất là với phụ nữ, mẹ nó, tôi đều gặp phải số con rệp.
Thịt dê nướng còn chưa ăn hết một nửa, lại có phiền phức tìm tới cửa rồi...
***************************
Nhà hàng thịt dê này khá lớn, kinh doanh cũng rất tốt.
Lúc này cũng đang vào giờ ăn cơm, cho nên người tới ăn cơm cũng rất nhiều.
Cũng may là vận khí của chúng tôi tốt, lúc chúng tôi đi vào thì chỉ còn lại một bàn trống duy nhất.
Tôi gọi món rau và thịt dê, không đầy một lát liền được mang tới.
Trời se lạnh thế này mà ăn được món này thì còn gì bằng, hương vị của nó cũng rất ngon, cho nên chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện.
Trúc Trúc nói cha của cô ấy bị ốm. Trong những ngày nghỉ này thì cô ấy sẽ đi làm công để kiếm tiền phụ cấp cho gia đình.
Thấy Trúc Trúc nói như vậy, tôi và Dương Tuyết đều khẽ gật đầu.
Đây là chuyện tốt, dùng lao động để kiếm tiền là một chuyện rất vinh dự.
Nhưng mà nói gì thì nói, tôi đã biết Dương Tuyết lâu như vậy rồi nhưng vẫn không biết nhà của Dương Tuyết ở nơi nào, liền hỏi một câu: "Nhân tiện thì Dương Tuyết này, nhà của cô ở nơi nào vậy?"
Dương Tuyết sửng sốt một chút, sau đó liếc tôi một cái: "Cũng không xa lắm, ở Thập Yển!"
Theo tôi được biết, Thập Yển cách chỗ của chúng tôi không xa lắm, chính là ở trên núi Võ Đang.
“Cái này tôi biết, khu du lịch ở trên núi Võ Đang rất đẹp.” Tôi nói.
Dương Tuyết cười nói: "Nếu không thì, chi bằng anh đi cùng với tôi về nhà đi!"
Sau khi Dương Tuyết nói ra lời này, khiến tôi nhất thời không phải ứng kịp.
Trúc Trúc ở bên cạnh đột nhiên mở to mắt và dùng một mặt đầy thâm ý mà nhìn về phía Dương Tuyết, trên khuôn mặt dần hiện lên một nụ cười yếu ớt.
“Nhóm của cô dự tính đi đâu vậy?” Tôi hỏi thẳng.
Dương Tuyết bĩu môi, "Cũng không đi xa, chúng tôi định đi chơi ở núi Võ Đang!"
"Sau này rảnh thì đi!" Tôi trả lời hờn hợt, hoàn toàn không để ý tới biểu lộ trên gương mặt của Dương Tuyết và Trúc Trúc.
Dương Tuyết đảo mắt một cái, nhưng không nói gì.
Nhưng Trúc Trúc lại nói với tôi: "Đinh đạo trưởng, Tuyết Nhi đã mở miệng rồi, chi bằng anh đi cùng với cô ấy đi! Đi thăm phụ huynh cũng tốt!"
Trúc Trúc vừa nói ra lời này, khiến tôi suýt chút nữa bị mắc nghẹn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Tuyết đỏ bừng: "Trúc Trúc, cậu đang nói nhảm nhí gì vậy! Tớ chỉ muốn mời anh ấy đi du lịch ở núi Võ Đang thôi mà!"
"Thật sao? Chỉ đơn thuần có như vậy thôi sao?" Trúc Trúc nheo mắt, mỉm cười xấu xa.
Dương Tuyết giả vờ tức giận: "Cậu đừng có mà nói bậy bạ!"
Trúc Trúc cười "ha hả", không ngừng trêu chọc Dương Tuyết.
Tôi ở bên cạnh với vẻ mặt ngượng ngùng, Trúc Trúc này quả nhiên là người có kinh nghiệm, không ngờ trong lời nói của cô ấy lại có ý tứ như vậy.