Giọng nói của Từ Lâm Tĩnh vô cùng ngọt ngào và nghịch ngợm.
Nhưng tôi lại không ngờ, đệ tử của phái Mao Sơn - Từ Lâm Tĩnh mà tôi bất ngờ gặp được lại có mối quan hệ như vậy với Dương Tuyết.
Càng không ngờ Dương Tuyết lại là đệ tử của một tông môn lớn, phái Võ Đang...
**************
Khi đào sâu hơn vào đề tài này, tôi đã biết thêm không ít về Từ Lâm Tĩnh ở trước mặt.
Đồng thời, tôi đã biết được rất nhiều điều về lai lịch của Dương Tuyết từ Từ Lâm Tĩnh.
Đây đều là những điều tôi không ngờ tới, vô cùng bất ngờ.
Nhưng nhìn thời gian, tôi phát hiện bây giờ cũng không còn sớm, sắc trời cũng đã tối, chúng tôi không dám tiếp tục trì hoãn để nói chuyện ở chỗ này, nên liền chuẩn bị bắt tay vào việc.
Vì vậy, tôi đóng cửa miếu thổ địa, sau đó trèo lên bức tượng thổ địa, cuối cùng leo lên thanh xà bằng một sợi dây thừng được kết từ sợi vải.
Phía trên cũng khá bẩn, nhưng hai chúng tôi lại không thèm để ý đến, sau khi ổn định lại cơ thể, Từ Lâm Tĩnh lấy ra một thanh kiếm đồng tiền từ trong túi kiếm đưa cho tôi: “Anh cầm lấy cái này đi, chốc nữa sẽ cần dùng!"
Tôi cũng không khách sáo, lập tức cầm lấy.
Sau đó Từ Lâm Tĩnh lấy ra một lá bùa, để lát nữa tôi dán lên.
Khi nhìn thấy lá bùa này, tôi liền sửng sốt tại chỗ.
Tôi đã từng nhìn thấy lá bùa này, ở giữa có chữ "Bế", trước đây Dương Tuyết đã từng sử dụng để thoát khỏi sự truy lùng của âm binh.
Dương Tuyết cũng nói rằng lá bùa này rất lợi hại.
Ở một số trường hợp đặc biệt còn có thể che đi hơi thở trong một khoảng thời gian ngắn.
Dùng để tránh ánh mắt của âm binh, ẩn thân rất tốt, nhưng tôi không biết nó được gọi là gì.
Bây giờ thấy Từ Lâm Tĩnh lấy ra, tôi không khỏi tò mò hỏi: “Từ Lâm Tĩnh, lá bùa này gọi là gì?”
Từ Lâm Tĩnh sửng sốt một chút: "Bùa bế khí, có thể dùng để che giấu hơi thở. Nhưng thời gian không dài, cho nên tôi chỉ dùng hai cái, lát nữa nhắm chuẩn thời gian rồi dùng!"
Nghe vậy, tôi “ừm” một tiếng rồi siết chặt lá bùa trong tay, tùy thời sử dụng.
Bởi vì bây giờ trời đã tối, chúng tôi không biết khi nào những con quỷ búp bê đó sẽ xuất hiện.
Do sợ phát ra âm thanh dư thừa nào đó khiến chúng chú ý đến, nên chúng tôi trốn trên thanh xà không di chuyển cũng không nói chuyện, lặng lẽ chờ đợi đối phương xuất hiện.
Nhưng thời tiết quá lạnh, chờ một chút chính là ba tiếng đồng hồ.
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi.
Ở nơi hoang vu này, mười giờ đã tối lắm rồi, bên ngoài không một tiếng động.
Hơn nữa, âm khí của miếu thổ địa này ngày càng nặng và lạnh hơn.
Sắc mặt Từ Lâm Tĩnh và tôi đều bị đông lạnh đến tím tái, không ngừng run rẩy.
Dù đang trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nhưng chúng tôi vẫn im lặng mai phục.
Sau khi đợi khoảng mười mấy phút, ngoài miếu đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.
Nghe vậy, biểu cảm của Từ Lâm Tĩnh và tôi tối sầm lại, lập tức trở nên cảnh giác.
Tôi không chút do dự đem lá bùa bế khí trong tay đặt ở trên ngực, vội vàng mở Thiên Nhãn ra.
Một tay khác siết chặt thanh kiếm đồng tiền, nín thở chuẩn bị tấn công.
Từ Lâm Tĩnh ở phía bên kia cũng giống như tôi, trở nên vô cùng cảnh giác.
Dần dần, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, đồng thời còn có tiếng bước chân.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Quỷ búp bê là tà vật âm sát, làm sao có thể có tiếng bước chân?
Tôi và Từ Lâm Tĩnh nhíu mày nhìn nhau, nhưng không nhúc nhích.
Sau một lúc, chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, cửa lớn của miếu thổ địa bị đẩy ra.
Ngay sau đó liền có mấy bóng người từ ngoài phòng đi vào, tổng cộng năm người.
Một người dẫn đầu, bốn người đi sau trên tay xách hai túi đen, không biết bên trong đựng gì.
Tôi thấy khó hiểu, nhưng khi nhìn rõ bộ dạng của những người này.
Tim tôi khẽ run lên, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tôi phát hiện trong số họ có ba người tôi nhận ra được.
Đó là ba kẻ cho vay nặng lãi ban ngày đột nhiên xuất hiện yêu cầu Trúc Trúc trả tiền khi chúng tôi đang ở quán thịt dê nướng.
Tôi nhướng mày, vẻ mặt nghi ngờ.
Đợi nửa ngày không thấy quỷ búp bê đến mà lại gặp được bọn cho vay nặng lãi này?
Ngoài ra, họ đang mang gì trong túi?
Cùng lúc đó, chỉ thấy gã cầm đầu gọi là anh Hổ đột nhiên nói với bốn người phía sau: "Các anh em làm rất tốt, thời gian vừa lúc, chờ sau khi giao ra hai tên nhóc này chúng ta liền có thể kiếm được bộn tiền!"
Giao tên nhóc? Hai đứa?
Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, thậm chí còn liếc nhìn hai cái túi màu đen, nghi ngờ đồ bên trong của bọn họ.
Tên nhóc gì? Là trẻ con sao.
Chẳng lẽ có trẻ con trong cái túi đó?
Mấy ngày nay trẻ con trong thành phố lần lượt mất tích, chẳng lẽ có liên quan đến bọn người này?
Trong lòng tôi đột nhiên nghĩ tới điều này, cảm thấy rất có khả năng.