Thi Muội (Dịch Full)

Chương 637

Chương 637 Chương 637

Xem ra sau này, tôi cần phải cố gắng đối phó với hung hồn và ác quỷ nhiều hơn mới được.

Trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ rằng chỉ cần không ngừng chiến đấu, thực lực sẽ tăng nhanh.

Mỗi lần chiến đấu, tôi sẽ cảm thấy Đạo khí trong cơ thể gia tăng, cái này còn nhanh hơn so với việc tôi ở nhà ngồi tu luyện trong một tháng.

Trong lòng tôi nghĩ như vậy, liền dự định đi tìm thêm hung hồn ác sát, dùng để tôi luyện bản thân, để cho mình nhanh chóng đột phá.

Nghĩ đến đây, tôi thay quần áo, lúc này mới nằm ở trên giường ngủ.

Đến sáng hôm sau, mọi thứ đã trở lại như cũ.

Nên làm như nào thì cứ làm như thế đó, đi ra mở cửa hàng, tiếp tục cuộc sống.

Tuy nhiên, tôi đã dồn nén rất nhiều thời gian để tu luyện Đạo khí.

Sư phụ nói, thực lực tăng trưởng cùng đề cao chính là Đạo khí ngày ngày tích lũy, chỉ có như vậy mới có thể đột phá.

Trong hai ngày này, tôi đã mơ hồ cảm thấy tôi đã ở biên giới đột phá.

Bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến Đạo sĩ đỉnh phong, chỉ cần tôi đột phá đến Đạo sĩ đỉnh phong, liền có thể đạt tới cảnh giới của Dương Tuyết và lão Phong.

Nhưng không đợi cho đến khi tôi đột phá, anh Hổ cho vay nặng lãi đã tìm đến.

Đây là ngày thứ ba sau khi tôi thi triển bùa âm, vừa mới giữa trưa, có một chiếc ô tô nhỏ chạy đến cửa hàng của chúng tôi.

Lúc đầu, tôi nghĩ đó là một khách hàng lớn, trực tiếp đứng lên, chuẩn bị nghênh đón.

Nhưng tôi vừa đứng dậy, thì thấy một người đang bước xuống xe.

Một người đàn ông trung niên, trên cổ có hình xăm, khuôn mặt cháy sém, hai mắt thâm đen.

Không phải ai khác, là anh Hổ cho vay nặng lãi, bắt cóc trẻ em.

Thấy đó là anh Hổ, tôi sửng sốt một chút, lập tức lộ ra một nụ cười lạnh.

Đến rất nhanh, tôi đã chờ ba ngày.

Anh Hổ vừa xuống xe, liền nhìn thấy tôi ở cửa.

Sắc mặt nhất thời trở nên vui vẻ, vội vội vàng vàng chạy về phía tôi: "Đại sư, đại sư tha mạng, đại sư tha mạng!"

Lời còn chưa dứt, đối phương đã chạy đến trước mặt tôi.

Anh ta cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp quỳ xuống, bắt đầu dập đầu với tôi: "Tôi có mắt không biết Thái Sơn, đại sư tha mạng, đại sư tha mạng!"

"Ha ha ha! Đây không phải là anh Hổ cho vay nặng lãi sao? Vì sao lai6 kêu tôi tha mạng?" Tôi chế giễu, đồng thời rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa.

"Đại sư, tôi sẽ không bao giờ cho vay nặng lãi nữa. Đúng, đúng rồi, đây, đây là tiền của ngài, tôi, bây giờ tôi sẽ trả lại cho ngài!" Sau đó, anh Hổ vội vàng lấy ra ba vạn từ túi của mình, trực tiếp dâng lên.

Tôi nhìn lướt qua, nhưng không trực tiếp chạm vào: "Bên ngoài lạnh lắm, vào trong nhà nói chuyện đi!"

Nói xong, tôi đi thẳng vào phòng, sau đó đặt mông ngồi trên ghế sofa.

Anh Hổ đi theo, cẩn thận đặt ba vạn lên bàn trà trước mặt tôi.

"Đại sư, đại sư, đây là ba vạn của ngài. Đúng, đúng rồi, còn nữa!" Anh Hổ nói xong, lại bắt đầu mở túi ra.

Một lát sau, lại lấy ra một xấp tiền, khoảng tầm mười ngàn tệ.

"Đại sư, trước đây có nhiều đắc tội, xin ngài nhận lấy mười ngàn này! Chỉ, chỉ cầu xin ngài để tôi yên, tôi, tôi thực sự không muốn nhìn thấy những thứ đó, bọn họ, bọn họ quấn lấy tôi mỗi ngày, tôi, ba ngày nay tôi đã không được ngủ." Anh Hổ cầu xin, đôi mắt đầy tơ máu, tiều tụy vô cùng.

Tôi hừ lạnh một tiếng, chỉ có mười ngàn liền muốn tôi giúp?

Tên này không biết đã lừa bao nhiêu người, kiếm được không biết bao nhiêu đồng tiền trái lương tâm.

Nhưng bề ngoài tôi không lộ ra biểu cảm dư thừa nào, chỉ thản nhiên mở miệng nói: "Mấy ngày nay anh đã gặp phải cái gì, nói tôi nghe..."

Anh Hổ không dám chậm trễ, vội vàng mở miệng nói: "Đại, đại sư, ba ngày nay tôi sắp phát điên rồi, trong mắt nhìn thấy những thứ dơ bẩn mà người khác không nhìn thấy. Hơn nữa hôm trước tôi đâm chết một người đàn ông, ngày hôm đó tôi đi về nhà, ông ta đã đứng chào tôi ở bên lề đường. Đại sư, làm ơn cứu tôi! Tôi không muốn nhìn thấy chúng..."

Anh Hổ liên tục mở miệng, thiếu chút nữa lại quỳ xuống.

Tôi thấy như vậy, cũng lười vòng vo với anh ta, nói thẳng: "Nói thật với anh! Chuyện này không liên quan gì đến tôi. Ngày hôm đó tôi đã nhìn ra đầu mối, chỉ là thấy anh ngang ngược như vậy, cũng không hóa giải cho anh. Hôm nay tôi nói cho anh biết, anh đã làm ra quá nhiều chuyện oan nghiệt, vậy nên anh mới có thể nhìn thấy chúng. Đây chỉ mới là bắt đầu, cứ tiếp tục như thế này, đừng nói chào hỏi anh, những thứ đó thậm chí sẽ kéo anh xuống cùng!"

Sau đó, tôi nhấn mạnh mấy chữ, anh Hổ đã ba ngày ba đêm không ngủ, tinh thần đã căng thẳng đến một trạng thái nhất định, trong lòng rất sợ hãi.

Lúc này bị tôi dọa như vậy, hai mắt của anh Hổ mở to, đặt mông ngồi trên mặt đất.

"Không, không đại sư, ngài cứu tôi, ngài phải cứu tôi! Ngày đó tôi có mắt không biết Thái Sơn, không biết đại sư là cao nhân, có nhiều đắc tội, cầu xin đại sư nhất định phải cứu tôi!" Anh Hổ tiếp tục cầu xin.

Bình Luận (0)
Comment