Thi Muội (Dịch Full)

Chương 650

Chương 650 Chương 650

Đại tiểu thư trong miệng của Trình tổng, không cần nghĩ tôi cũng có thể đoán được, nhất định là nói Tiểu Mạn.

Phải biết rằng Phương Trường Giang này luôn cung kính ở trước mặt Tiểu Mạn, không dám trái lời dù chỉ một nửa.

Cửa hàng trưởng và Ngô quản lý nghe nói như thế, càng không dám chậm trễ.

Rất rõ ràng, người làm chủ cho cuộc nói chuyện hôm nay là Phương tổng ở trước mắt này.

Ngô quản lý nở một nụ cười: "Phương tổng, mời anh đi lối này. Anh yên tâm, mức ưu đãi của cửa hàng chúng tôi tuyệt đối là thấp nhất!"

"Đúng vậy! Mời đi bên này, chúng ta vào trong cửa hàng lại nói chi tiết hơn..." Giám đốc cũng tiếp lời.

Phương Trường Giang cũng không có quá nhiều biểu cảm, chỉ gật đầu nhẹ một cái.

Sau đó, Ngô quản lý dẫn đám người Phương Trường Giang vào cửa hàng ô tô.

Nhân viên bán hàng xung quanh đều rất khẩn trương, xem ra bọn họ đều rất chờ đợi và xem trọng mối làm ăn này.

Vì chúng tôi bị đẩy sang một bên, nên khi Phương Trường Giang bước vào cửa hàng cũng không nhìn thấy chúng tôi mà trực tiếp được dẫn vào bên trong để tham quan các mẫu xe.

Còn những nhân viên bán hàng kia thì như ong vỡ tổ mà vây quanh.

Tiểu Phương vốn định đi theo, dù sao vừa rồi cô ấy cũng nghe được lời nói của người nhân viên bán hàng kia.

Mọi người đều có cơ hội, ai có thể tự mình nắm bắt thì người đó sẽ có tiền thưởng cao.

Nhưng Tiểu Phương mới đi được mấy bước, cô gái xấu tính tên Tiểu Phi đã ngăn Tiểu Phương lại: "Đứng lại, cô đi qua đó để làm gì?"

“Còn có thể làm gì được nữa? Tiếp đãi khách hàng?” Tiểu Phương trả lời lại một câu, định đi vòng qua.

Kết quả cô gái xấu tính tên Tiểu Phi kia đã túm lấy Tiểu Phương một cách thô bạo, rồi đẩy cô ấy thật mạnh.

Tiểu Phương loạng choạng một cái,trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

"Con khốn, đến một chiếc xe cũng không bán được, còn muốn tiếp đãi khách hàng lớn như vậy? Cút sang một bên đi!” Cô gái xấu tính khoanh tay, vẻ mặt khinh thường.

Tiểu Phương xem như chịu đủ rồi, lần này trực tiếp đứng lên, trừng mắt nhìn.

“Thế nào, còn muốn đánh trả?” Nói xong, cô gái xấu tính đẩy Tiểu Phương ra.

“Hôm nay đúng là tôi muốn đánh trả.” Tiểu Phương tức giận, nói xong liền muốn đi đến đẩy cô gái xấu tính kia.

Kết quả là tay còn chưa đụng vào cô gái xấu tính kia, hai người đàn ông viên bán hàng lúc trước đã chê cười Tiểu Phương đột nhiên nhảy ra.

Một người trong số họ thậm chí còn nắm lấy tay của Tiểu Phương: "Thế nào? Một kẻ nhà quê như cô, nói cô một hai câu còn không được sao?”

"Đúng vậy, tránh sang môt bên mà lau xe đi. Loại khách hàng lớn này một nhân viên mới như cô cũng có thể tiếp cận được sao? Người như cô chỉ thích hợp về nhà làm ruộng." Một người đàn ông viên bán hàng khác giễu cợt.

Sau đó, ba người kia liên tiếp phát ra tiếng cười nhạo "ha hả".

Mà cảnh tượng này vừa vặn bị tôi và lão Phong nhìn thấy, chúng tôi chỉ cảm giác đối phương khinh người quá đáng.

Người ta chỉ muốn đi tiếp khách mà thôi, có cần phải chèn ép như vậy không? Thật đê tiện.

Hơn nữa sự nhiệt tình và thái độ bán hàng của Tiểu Phương, lúc nãy tôi và lão Phong đã tự mình trải nhiệm rồi.

Hoàn toàn không có gì để chê trách, căn bản không phải những người trước mắt này có thể so sánh, đó mới là người bán hàng giỏi và yêu thích nghề này.

Tiểu Phương giãy dụa hai cái, phát hiện mình không thể tránh thoát, cô ấy trực tiếp hướng về phía người đàn ông thấp béo kia mở miệng nói: "Buông tôi ra!”

Vừa nói, Tiểu Phương vừa dùng sức giật mạnh ra.

Nam nhân viên bán hàng thấp béo thế nhưng lại cười lạnh một tiếng: "Được!"

Kết quả đột nhiên đối phương buông tay, trọng tâm của Tiểu Phương không ổn định, cả người liền ngã về phía sau, lại muốn ngã xuống đất.

Khoảng cách của tôi với Tiểu Phương cũng không xa, lại nhìn thấy một màn như vậy, thật sự là nhịn không được.

Tôi mạnh mẽ tiến về phía trước một bước, giơ tay lên trực tiếp đỡ lấy eo của Tiểu Phương từ phía sau.

Đồng thời hướng về phía ba nhân viên bán hàng xấu tính kia nói: “Các người có ý gì, tại sao mấy người luôn bắt nạt người khác?"

Ba người kia thấy tôi đột nhiên đỡ lấy Tiểu Phương, xen vào việc của bọn họ, đều hơi nhướng mày.

Cô gái xấu tính kia ôm tay, cười chế giễu tôi: “Ôi trời, nghèo mạt rệt mà cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

“Đúng vậy, chuyện của cửa hàng chúng tôi, liên quan gì đến việc của anh, nghèo mà cũng dám quản chuyện của cửa hàng chúng tôi.” Người đàn ông thấp béo quát.

“Cảm ơn anh, tôi không sao, mọi người đi đi !”Tiểu Phương đứng vững, lúc này cũng mở miệng nói.

"Nghe thấy chưa, bảo mày cút đi kìa! Tên chó nghèo lại đòi bắt chuột.” Cô gái xấu tính lại mở miệng nói.

Kết quả cô gái xấu tính kia vừa dứt lời, Phong Tuyết Hàn đang đứng ở bên cạnh tôi đã âm trầm đi tới phía trước.

Hai người nhân viên bán hàng thấy Phong Tuyết Hàn đi tới, vẻ mặt không thiện cảm, cũng lập tức cảnh giác: "Anh làm gì vậy? Muốn đánh người hả?"  

Bình Luận (0)
Comment