Lúc này, sau khi thay đổi thủ ấn vài lần vẫn chưa thấy quỷ hồn nào xuất hiện, Độc đạo trưởng nói với sư phụ tôi: "Lão Đinh, bắc cầu đi. Đâm bảy người rơm đi! Nhanh lên!"
Nói xong, Độc đạo trưởng lại thay đổi vài chỉ ấn, dáng vẻ rất vất vả, trán đã rịn mồ hôi.
Phải biết rằng bây giờ là mùa đông, ngoài trời đã có tuyết rơi rồi.
Trước sau chỉ mới có một phút đồng hồ, Độc đạo trưởng đã nóng đến đổ mồ hôi, có thể thấy được lúc này đạo khí đang tiêu hao nhiều đến cỡ nào.
Sư phụ nào giám lơ là? Nhanh chóng bắt đầu "bắc cầu", đồng thời nói với tôi và Lão Phong: "Hai người nhanh làm người rơm! Nhớ kỹ, người rơm phải dài ba tấc."
Ba tấc, tức là mười centimet.
Lão Phong và tôi không dám chậm trễ, nhanh chóng bắt đầu tìm một ít cỏ khô tương đối cứng ở xung quanh dùng để làm người rơm.
Dù sao nơi này nhất định không có rơm rạ, chỉ có thể dùng cỏ khô để thay thế.
Cũng may nơi này là phía sau núi, cỏ khô có ở khắp nơi.
Lão Phong và tôi làm nghề này đã lâu, việc làm một người rơm hay người giấy gần như rất dễ dàng mà không tốn chút công sức nào.
Bảy người rơm, tôi và lão Phong không đến năm phút đã làm xong.
Mà sư phụ cũng nhặt được một ít đá vụn và một khúc gỗ ở xung quanh, làm thành một cây cầu đơn giản.
“Sư phụ, người rơm!” Tôi vội vàng đưa người rơm cho sư phụ.
Sư phụ nhận lấy, sau đó xếp bảy người rơm thành một hàng chữ ở một đầu cầu.
Cuối cùng sư phụ cầm lấy con gà vàng đã chết, nhổ vài chiếc lông gà cắm vào bảy người rơm.
Làm xong tất cả những việc này, sư phụ nói với Độc đạo trưởng: “Lão Độc, xong rồi.”
Độc đạo trưởng nghe thấy cũng không có trả lời, mà tiếp tục niệm vài câu, trong miệng đột nhiên hô: “Trở về!”
Giọng nói trầm thấp, ngón trỏ đang làm ra kiếm chỉ ấn đang run rẩy.
Theo lời nói của Độc đạo trưởng, một cơn gió dữ dội hơn đã xuất hiện.
Sau khi cơn gió này xuất hiện, chúng tôi đột nhiên nhìn thấy một trong bảy người rơm đặt trên mặt đất đã đứng thẳng.
Khi lão Phong và tôi nhìn thấy, không khỏi trợn to hai mắt, gương mặt trở nên khẩn trương.
Sư phụ siết chặt nắm tay: "Rất tốt, có một người đã trở lại! Lão Độc, tiếp tục..."
Độc đạo trưởng tiếp tục thay đổi thủ ấn, lại hét to một tiếng: “Trở về!”
Sau một tiếng kêu này, lá cờ chiêu hồn bay phấp phới, trong số sáu người rơm còn lại, có hai người rơm đột ngột đứng dậy, đây đại biểu cho việc lại có thêm hai quỷ hồn trở về.
Nhưng Độc đạo trưởng tựa hồ có chút chật vật, mồ hôi không ngừng túa ra, ngón tay làm ra kiếm chỉ ấn không ngừng run rẩy.
Sau đó, Độc đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi tiếp tục gọi về hai quỷ hồn, lúc này Độc đạo trưởng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ông ấy quay đầu nói với sư phụ: "Lão Đinh, mau phất cờ giúp tôi!"
Sư phụ nghe vậy, không nói lời nào. Trực tiếp lao thẳng đến cờ chiêu hồn và cầm nó trong tay.
Cùng lúc đó, sư phụ kết một thủ ấn khác, hô to: "Cấp cấp như luật lệnh, sắc!"
Theo tiếng rống của sư phụ, bên chỗ của Độc đạo trưởng tựa hồ đã dịu đi rất nhiều, hai tay cũng không còn run dữ dội nữa.
Một lúc sau, một quỷ hồn khác đã trở về.
Bây giờ, chỉ còn lại một quỷ hồn cuối cùng.
Nhưng quỷ hồn này xem ra có chút khó tranh giành, hai bên giằng co một hồi, đều không thấy người rơm đứng dậy.
Đạo hạnh của tôi và lão Phong không đủ, cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng.
Rốt cuộc kẻ đoạt hồn này là ai? Tại sao đối phương lại muốn đoạt hồn của bảy người nhà họ Nghiêm?
Tôi càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy rằng chuyện này là do một số kẻ thù cũ của chúng tôi làm?
Dù sao thì địa bàn của chúng tôi ở đây cũng chỉ lớn như vậy, cho đến nay chỉ mới phát hiện ra một số yêu đạo mà thôi.
Nếu có yêu đạo đoạt hồn, vậy rất có thể chính là đối thủ cũ của chúng tôi...
Cuối cùng, sau mười lăm phút giằng co, người rơm cuối cùng cũng từ từ đứng dậy trước mắt chúng tôi.
Mà người rơm vừa đứng dậy, sư phụ đã vội vàng nói với tôi và lão Phong: “Tiểu Phàm, Tiểu Phong, đạp nát cầu nhỏ, phá đường đi …”