Khi chúng tôi quay về cửa hàng lần nữa thì đã hơn 1 giờ sáng.
Chuyện hôm nay mặc dù không có thuận lợi lắm nhưng cũng may là nó đã trôi qua suôn sẻ.
Chỉ là tên Trương Tử Đào đáng chết kia bỗng nhiên nhảy ra làm hỏng tâm tình của mọi người.
Nhưng sớm hay muộn gì cũng có một ngày chúng tôi sẽ bắt được Trương Tử Đào, đến lúc đó tôi sẽ tự mình đưa cậu ta lên đường.
Đi tìm trường sinh bất lão, hoàn toàn là chuyện nhảm nhí.
Độc đạo trưởng và lão Phong ở nhà của chúng tôi một lúc rồi sau đó trở về Bách Thảo Đường.
Hiện giờ trời đã khuya, tôi thắp một nén nhang cho Mộ Dung Ngôn rồi đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, bên ngoài rơi tuyết, hôm nay thời tiết cũng đủ lạnh..
Tôi chẳng đi đâu, chỉ ở cửa hàng cả ngày.
Sau khi ăn cơm tối xong, tôi ở trong phòng tu luyện đạo khí.
Mấy ngày nay tôi đã cảm nhận được bình cảnh, vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng đột phá.
Nhưng khoảng hai giờ sau khi ngồi thiền, tôi cảm thấy đan điền của mình nóng lên, dường như có một luồng đạo khí muốn lao ra khỏi đan điền.
Trải qua vài lần đột phá lúc trước, tôi biết đây chính là điềm báo đột phá.
Trong lòng tôi vui mừng và bắt đầu cố gắng đột phá.
Tôi khoanh chân ngồi ở trên giường, không ngừng điều động đạo khí, bắt đầu đánh sâu vào cảnh giới Đạo sĩ đỉnh phong.
Nơi đó dường như có một lớp màng mỏng. Chỉ cần tôi có thể đột phá là có thể tăng lên một cấp bậc.
Vận chuyển đạo khí, đột nhiên đánh sâu vào.
Một lần, hai lần, ba lần…
Cho đến hơn mười mấy lần, tôi thở hổn hển và thân thể đã ướt nhẹp mồ hôi.
Nhưng tôi đã có thể cảm nhận được vết nứt trên lớp màng mỏng.
Tôi không có ý định từ bỏ nhưng lúc này đây tôi không ngừng nén đạo khí của mình xuống. Chuẩn bị đánh ra một đòn, triệt để đánh tan bình cảnh.
Đạo khí bị tôi nén lại từng chút một. Khi nó bị nén đến mức tôi không thể kiểm soát được nữa, tôi bắt đầu dẫn dắt đạo khí đánh sâu vào lớp màng mỏng đang bị tổn hại kia.
Khi đạo khí tiếp xúc với lớp màng mỏng của bình cảnh, trong nháy mắt dường như vang lên một tiếng ‘Bùm’, lớp màng mỏng đã ngăn chặn tôi bấy lâu nay trong nháy đã bị tôi phá vỡ.
Đạo khí giống như một dòng sông đang chảy dài bị vỡ đê khiến nước chảy cuồn cuộn trút xuống và đổ vào khiến tu vi ở bên trong cao lên.
Đạo sĩ đỉnh phong, một bước tiến mới, một sự thăng cấp mới.
Trong lòng tôi mừng như điên. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của mình và đạo khí đều tăng lên không ít.
Sư phụ đã từng nói qua, thiên phú của tôi rất tốt. Ngay cả khi so sánh với người trong nghề cùng thế hệ, tôi cũng có thể được coi là người đứng đầu.
Giống như tôi, trong vòng một năm từ số không đến Đạo sĩ trung kỳ đều rất ít ỏi và không có mấy người chứ đừng nói là đỉnh phong.
Hiện giờ, tôi đã đạt tới cảnh giới Đạo sĩ đỉnh phong và bắt đầu chạm đến cấp bậc Đạo sư.
Đừng nói là thiên tài, với tốc độ tu hành khủng bố này của tôi, sợ là không có bao nhiêu người có thể làm được nha?
****************
Trong nháy mắt tôi đột phá, trong lòng không ngừng dâng trào sự vui sướng. Cả người kích động đến nỗi đột nhiên nhảy dựng lên.
“Đột phá, đột phá, cuối cùng tôi cũng đột phá…” Tôi đứng ở trên giường, kích động nói.
Nhưng tôi vừa dứt lời, phía sau tôi lại bỗng nhiên vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng và trong trẻo: “Không có tiền đồ gì hết. Đây chẳng qua chỉ mới là một bước đột phá nhỏ mà thôi. Vậy mà anh đã kích động tới như vậy rồi!”
Trong phòng bỗng nhiên vang lên giọng nói này, cả người tôi đột nhiên sửng sốt. Đây là, đây là Mộ Dung Ngôn.
Khi tôi vừa nghĩ đến Mộ Dung Ngôn, tôi vội vàng quay đầu lại.
Nhờ sự giúp đỡ của ánh trăng chiếu vào phòng từ bên ngoài cửa sổ, tôi đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trong góc phòng.
Môi hồng răng trắng, khuôn mặt tinh xảo. Không phải Mộ Dung Ngôn thì là ai?
Trong lòng tôi vui mừng, ngay sau đó mở miệng nói: “Thi Muội, sao cô lại tới đây?”
Mộ Dung Ngôn liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó mở miệng nói: “Tôi ở đây được một lúc lâu rồi. Không ngờ anh đột phá một cấp bậc nhỏ như vậy mà mất cả buổi! Thực sự là quá chậm!”
Mộ Dung Ngôn vô tình mà đả kích tôi, khiến tôi không nói nên lời.
So với Mộ Dung Ngôn, tôi tự nhiên biết mình có sự chênh lệch.
Tu vi của Mộ Dung Ngôn cao thâm đến mức chỉ cần giơ tay là có thể đánh chết một con lệ quỷ áo vàng, sức mạnh rất đáng sợ.
Nhưng tốc độ tu hành của tôi như vậy mà cũng có thể gọi là chậm sao? Dựa theo lời nói của sư phụ tôi, cho dù tôi đột phá đến Đạo sĩ đỉnh phong vào trước tết năm sau, cũng có thể coi là nhanh rồi.
Loại người như tôi, chỉ trong vòng một năm đã có thể đạt tới Đạo sĩ đỉnh phong dường như có thể dùng hai chữ ‘Thiên tài’ để hình dung.