Nhưng Độc đạo trưởng còn chưa kịp vui vẻ nói xong, sư phụ lại hỏi một câu: "Tiểu Phàm, vừa rồi con nói có hai vị tiền bối, ngoại trừ Long Tuyền chân nhân, vị tiền bối còn lại là ai?"
Tôi gật đầu, lại nói: "Vị tiền bối kia không nói ra danh hiệu của mình, nhưng nhìn qua cũng không thua kém Long Tuyền chân nhân. Lại có đạo hạnh rất cao, trong tay bắn nửa mẩu thuốc lá ra ngoài đã làm cho chân thân của Dì Mỹ Nhân bị trọng thương, còn khiến bà ta suýt chút nữa đã hồn phi phách tán.”
Nói đến đây, vẻ mặt của ba vị sư phụ lại biến sắc, chỉ bằng một nửa mẩu tàn thuốc đã có thể làm cho Dì Mỹ Nhân bị trọng thương rồi.
Lão yêu bà kia lợi hại như thế nào, chúng tôi cũng đã tự mình lĩnh giáo qua rất nhiều lần, mà đó còn không phải là chân thân của bà ta.
Kết quả chân thân của bà ta vừa xuất hiện đã bị nửa mẩu tàn thuốc của người ta đánh bay, mà thứ này cũng không phải pháp khí lợi hại gì, nhưng lại có thể khiến bà ta bị trọng thương suýt bỏ mạng.
Thực sự không thể phỏng đoán được loại đạo hạnh này đã đạt đến trình độ nào, cao thâm đến mức nào, nhưng chắc chắn không kém hơn Long Tuyền chân nhân.
Ba người lộ vẻ kinh ngạc, không nói nên lời.
Tôi lại tiếp tục nói: "Anh ta kêu bọn con gọi anh ta là Tần đạo trưởng, tự xưng là Tần Việt!"
Tôi đã nói đúng theo sự thật, nhưng sau khi tôi nói ra câu đó, sư phụ và Lão Tần gia đều không có biểu hiện gì.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, tỏ ý không quen không biết, chưa từng nghe tên, cũng không biết lai lịch của đối phương.
Thế nhưng Độc đạo trưởng đứng tại một bên khác, như bị sét đánh, sắc mặt lập tức thay đổi, cơ thể đột nhiên run rẩy, trong miệng khó khống chế mà tự lẩm bẩm: Tần, Tần, Tần Việt......
***************
Chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt của Độc đạo trưởng như vậy, cho dù chuyện có lớn đến đâu, Độc đạo trưởng cũng chưa từng lộ ra vẻ chấn kinh như thế.
Nhưng bây giờ, sau khi Độc đạo trưởng nghe tên của một vị tu sĩ “không có tiếng tăm gì”, lại làm ra hành động như vậy, khiến cho tất cả chúng tôi đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
“Sư phụ, Sư phụ!” Thấy sư phụ như vậy, Lão Phong nhắc nhở vài câu.
Lão Tần gia càng cau mày: "Độc Ngạo, ông bị sao vậy? Chẳng lẽ cái tên Tần Việt này có địa vị rất cao à?"
“Lão Độc, ông biết lai lịch của người này à?” Sư phụ cũng lên tiếng hỏi thăm.
Phong ca và tôi đều mở to mắt, tò mò nhìn về phía Độc đạo trưởng, hy vọng có thể lấy được một số thông tin từ ông ấy.
Dù vậy, Độc đạo trưởng cũng phải sửng sốt một hồi lâu.
Ông ấy đột nhiên nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi thở ra một hơi: "Không ngờ, thật sự không ngờ trên đời này lại có người như vậy tồn tại!"
Nghe giọng điệu của Độc đạo trưởng, có vẻ như người tên Tần Việt này rất lợi hại.
Còn sư phụ và Lão Tần gia lại gấp gáp, vội vàng yêu cầu Độc đạo trưởng mau nói, đừng tiếp tục câu giờ nữa.
Độc đạo trưởng khẽ gật đầu, sau đó nói với Lão Tần gia: "Sư huynh, anh có còn nhớ rõ lai lịch của sư phụ chúng ta không?"
"Lai lịch của sư phụ chúng ta hả?" Sắc mặt Lão Tần gia tỏ ra khó hiểu.
"Ừ, là sư phụ của chúng ta." Độc đạo trưởng khẳng định nói.
Lão Tần gia lộ ra vẻ không vui: "Việc này tôi đương nhiên biết, mỗi năm tôi đều đi dâng hương cho sư phụ, cái đồ ngốc giống như ông, mười năm tám năm không đi lấy một lần!"
Độc đạo trưởng khẽ mỉm cười, một chút cũng không tức giận, ra hiệu Lão Tần gia tiếp tục nói.
Lão Tần gia trợn tròn mắt: "Sư phụ của chúng ta là người của Bách Hoa Sơn, đệ tử ngoại viện của Hoàng Hoa Đường thuộc môn phái Bách Hoa Cung."
Lão Tần gia lơ đãng nói, chuyện này tôi cũng đã từng nghe lão Phong nói qua, truyền thừa của bọn họ đến từ một môn phái gọi là Bách Hoa Cung.
Tuy nhiên, giáo phái này ở đâu và có bao nhiêu thành viên thì lão Phong cũng không biết.
Trong mắt tôi, đây hẳn là một giáo phái nhỏ trong giang hồ.
Nhưng bây giờ nghe Lão Tần gia nói ra lời này, khiến tôi không khỏi có chút sững sờ, tổ sư của Lão Phong vậy mà lại là một đệ tử ngoại viện.
Cái gọi là ngoại viện tức là đệ tử không thể tu hành ở bên trong sơn môn, không thể học được đạo pháp đích truyền, chỉ có thể tu luyện một số kỹ năng hời hợt và linh tinh, cái này được gọi là ngoại viện.
Nhưng không đợi tôi suy nghĩ nhiều, Độc đạo trưởng nói tiếp: "Đúng vậy, là Bách Hoa Cung, sư phụ khi còn sống vẫn luôn muốn trở thành đệ tử của Bách Hoa Cung, có một lần sư phụ và đệ tử của Bách Hoa Cung uống rượu, hai người uống với nhau đến say mèm, tôi nghe bọn họ nói chuyện. Mà trong lời nói của họ, tình cờ có nhắc đến vị Tần Việt này."
“Chẳng lẽ vị Tần Việt này cũng là người của Bách Hoa Cung sao?” Lão Tần gia nghi hoặc nói.
Độc đạo trưởng khẽ lắc đầu: "Cũng không xác định, nhưng tôi nghe bọn họ nói qua, cung chủ của chúng ta cả đời chỉ yêu một người, người đó có tên là Tần Việt!"