"Không sai, đạo hạnh của hai vị đạo trưởng này vô cùng cao, về sau tôi còn biết được thân phận của bọn họ. Một người trong đó là thần long thấy đầu không thấy đuôi, là người vừa có quyền vừa có thế của đạo môn, Long Tuyền chân nhân có thân hình tương đối vạm vỡ. Người còn lại tên là Tần Việt, hiện tại trước mắt phỏng đoán anh ta có liên quan đến Bách Hoa Cung, hơn nữa đạo hạnh của anh ta hình như còn lợi hại hơn cả vị Long Tuyền chân nhân kia nữa..." Tôi nói từng chữ một.
Mộ Dung Ngôn vừa nghe nói đến Bách Hoa Cung, không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, thậm chí còn tự mình lẩm bẩm nói: Bách Hoa Cung! Đó là một con quái vật khổng lồ.
Lúc đó tôi nghe không rõ nên hỏi Mộ Dung Ngôn vừa nói gì đó.
Mộ Dung Ngôn cười nhạt: "Không có gì! Tần đạo trưởng mà anh nói quả thực rất mạnh. Mặc dù anh ta không có ra tay, nhưng lúc anh ta dùng đạo khí trị thương cho anh, tôi đã biết anh ta không phải là một người đơn giản! Nhưng không ngờ tới anh ta lại có liên quan đến Bách Hoa cung."
Mộ Dung Ngôn tựa hồ cũng biết chút ít về Bách Hoa Cung này, nhưng tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục nói: “Ừm, đúng vậy, Tần đạo trưởng rất lợi hại, hơn nữa, trước khi anh ta đi còn nói muốn xuống núi, phải cho tà giáo Mắt Quỷ xem một chút màu sắc”.
Mộ Dung Ngôn nghe vậy, không khỏi mừng rỡ: “Thật sao?”
"Đương nhiên là thật, là do Tần đạo trưởng tự mình nói!"
Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên có chút hưng phấn: "Quá tốt rồi, hai vị đạo trưởng có thực lực không thể đo lường, nếu bọn họ nguyện ý đối phó Mắt Quỷ, như vậy thì đại kế báo thù của chúng ta lại tiến lên một bước dài nữa rồi.”
Nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của Mộ Dung Ngôn, trong lòng tôi cũng cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi Mộ Dung Ngôn vui mừng khôn xiết xong, cô ấy lại nói với tôi: “Đúng rồi, tên đàn ông cặn bã chết dẫm này, sức khỏe của anh thế nào rồi?”
“Ừm, sau khi về nhà uống một viên Long Tiên đan thì đã đỡ hơn nhiều rồi.” Tôi nói xong còn làm ra vài động tác.
Mộ Dung Ngôn thấy hơi thở của tôi đã ổn định lại và tràn đầy tinh lực, liền khẽ gật đầu: "Bình phục là tốt rồi, lần này tôi mời anh tới đây, chủ yếu là muốn nói cho anh biết về Bích Lạc Thủy!"
Nghe vậy, tôi lập tức trở nên nghiêm túc: "Vừa lúc, tôi cũng muốn nói chuyện này với cô, mấy ngày nữa tôi định đi đến Núi Lang Gia, hôm nay tôi tới đây cũng là để thăm cô..."
Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói vậy, ánh mắt hơi động, tựa hồ có chút bối rối, thậm chí có chút xấu hổ.
Thấy Mộ Dung Ngôn như vậy, ta vội vàng kêu lên: "Muốn xem vết thương của cô đã đỡ hơn chưa hay không thôi, sau đó còn muốn biết thêm một chút tình hình của phân đà Mắt Quỷ."
Nghe tôi nói như vậy, sắc mặt của Mộ Dung Ngôn hơi chuyển biến tốt một chút: "À! À! Tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương một thời gian là ổn thôi, còn về chuyện liên quan đến tình hình của phân đà Mắt Quỷ kia, tôi cũng phải cẩn thận nói cho anh biết. "
"Sau ngày hôm đó, việc phòng thủ của phân đà Mắt Quỷ kia đã trở nên nghiêm ngặt hơn, nếu muốn lấy trộm Bích Lạc Thuỷ, e rằng sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Hơn nữa gần đây tôi nhận được tin tức, Tà giáo Mắt Quỷ gần đây có thể sẽ di chuyển Bích Lạc Thuỷ khỏi nơi này. Nếu như sắp tới không thể lấy được Bích Lạc Thủy, về sau sợ rằng càng thêm khó khăn... "
Mộ Dung Ngôn nói từng chữ một, nhưng tôi lại xua tay: “Không sao, cô nói cho tôi biết tình hình hiện tại đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp đem thứ đó ra, hơn nữa nếu như gần đây phải ra tay, cho dù có khó khăn đến đâu, tôi nhất định sẽ giúp cô lấy được thứ đó ra..."
Tôi đã nói rất chắc chắn và rất nghiêm túc.
Nhưng càng như vậy, biểu tình của Mộ Dung Ngôn càng trở nên có chút ngưng trọng, thậm chí lông mày đẹp càng nhíu chặt.
Khi tôi nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi nghĩ đó là vì cô ấy sợ tôi sẽ bị thương và lo lắng cho sự an nguy của tôi.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục cười nói: "Thi Muội, mệnh của tôi cứng lắm. Hơn nữa lần hành động này chỉ trộm một bình nước mà thôi. Chỉ cần tôi đến chỗ của Dương Tuyết hoặc Từ Lâm Tĩnh lấy được bùa nín thở, sau đó tôi sẽ lẻn vào phân đà của Mắt Quỷ, rồi trộm Bích Lạc Thủy chỉ là việc bỏ đồ vào túi mà thôi..."
"Nhưng mà, sẽ rất nguy hiểm, rất nguy hiểm đấy..." Mộ Dung Ngôn đột nhiên chen miệng vào nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng tôi lại cười một tiếng: "Nguy hiểm? Từ khi tôi vào nghề đến nay, có lần nào không gặp nguy hiểm không? Nhưng hiện tại không phải vẫn sống rất tốt sao, dù sao thì bình nước này cũng rất quan trọng đối với cô, cho nên chuyến đi này ngoài tôi ra thì không thể là ai khác, không phải sao?"
Tôi hỏi thẳng lại một câu, Mộ Dung Ngôn tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng đã há miệng lại không phát ra âm thanh nào.