Lúc này đã chạy như điên ngược hướng với chúng tôi, cách khoảng chừng năm, sáu mét. Sau đó liên tục la hét: "Mau, mau tới cứu tôi!"
Nếu là bình thường thì khoảng cách này không quá xa.
Hơn nữa đối phương đã bị phong bế đạo hạnh, dưới tình huống đạo khí được mở hoàn toàn, tôi có thể giết gã trong vòng nửa phút.
Nhưng bây giờ xem ra, đừng nói đến nửa phút, cho dù là một giây, chúng tôi cũng không dám chậm trễ.
Yêu đạo phía sau ngày càng gần, còn có rất nhiều quỷ nô xuất hiện.
Một khi bị quấn lấy thì chắc chắn không thể chạy thoát khỏi khe núi Lang Nha này.
Liếc nhìn yêu đạo đen gầy đang chạy trốn, tôi âm thầm cắn răng không để ý đến. Thay vào đó, tôi quay lại nhìn về phía cửa núi, sau đó nghênh ngang bước tới.
Nhưng yêu đạo đen gầy lúc này đang vừa lăn vừa bò lại tiếp tục quát: "Mau, mau giết bọn chúng cho tao, chúng đều là đạo sĩ chính phái. Còn nữa, mau thông báo cho đà chủ và thiếu chủ, trong đó có một người là Đinh Phàm."
Yêu đạo đen gầy hét lớn, ngay sau đó những tên yêu đạo khác cũng tiếp ứng gã.
Chúng tôi bất chấp tất cả, dùng hết sức để đánh nhau với những tên quỷ nô và yêu đạo canh cửa.
Nhưng quân số đối thủ rõ ràng nhiều hơn chúng tôi, cho dù chúng tôi một đòn giết chết một tên, dẫn đầu giết chết hai quỷ nô cùng một yêu đạo, thì vẫn còn ba tên yêu đạo cùng sáu tên quỷ nô áo trắng canh cửa khác nữa.
Lúc này bọn họ đang gắt gao canh giữ cánh cửa, không ngừng chống lại chúng tôi.
Hồ ly nhỏ rất hung hãn, lúc này dùng tay lại càng dũng mãnh, những yêu đạo đó gần như không thể chống đỡ được.
Tôi, lão Phong và Từ Lâm Tĩnh cũng dốc toàn lực, muốn đột phá vòng vây và nhanh chóng rời đi.
Nhưng những tên này lại dựa vào lợi thế nhiều người và quỷ nô.
Chỉ phòng thủ chứ không tấn công, giậm chân tại chỗ, chờ viện binh.
Cho dù chúng tôi có cố gắng hết sức thì cũng gần như không thể xông ra ngoài trong thời gian ngắn.
Thấy tình thế vô cùng nguy cấp, tôi không do dự lấy chuông đồng ra chuẩn bị dọa quỷ nô.
Lão Phong không chút do dự, một ngụm nuốt xuống viên thuốc màu đen, tay kia kết thành thủ ấn, trực tiếp rống to: "Hàn Tuyết Phong, ra đây!"
*****************
Tại thời điểm này, tôi chỉ có thể bày ra khả năng phòng thủ của mình.
Lão Phong vừa dứt lời, một bóng đen màu trắng đột nhiên xông ra từ đỉnh đầu của cậu ấy.
Ngoài ra còn có giọng nói của Phong ca vang lên: "Thằng ranh chết tiệt, mẹ nó, mày có để cho tao tu luyện không? Cách hai ba ngày lại đi gây chuyện."
Phong ca có chút không hài lòng, nhưng cũng may mà anh ta xuất hiện kịp thời.
Cùng lúc đó, tôi nâng chuông đồng lên và bắt đầu lắc trước mặt những tên quỷ nô.
Âm thanh “đing đing đing” vang lên ngay lập tức, mặc dù tôi đã cố lắc về một hướng.
Nhưng dư âm của tiếng chuông vẫn khiến Phong ca mới xuất hiện cảm thấy khó chịu, thậm chí đầu còn đau như búa bổ.
Cũng may Phong ca có đạo hạnh cao, tôi tận lực tránh đối mặt với Phong ca, cho nên Phong ca còn có thể kiên trì.
Nhưng sáu tên quỷ nô phía đối diện thì đã chịu không nổi.
Tiếng chuông vừa vang lên, sắc mặt sáu tên quỷ nô lập tức thay đổi, lộ ra vẻ đau đớn.
Hai tay theo bản năng bịt lỗ tai, trong miệng đột nhiên kêu lên một tiếng: "A! A..."
Sáu tên quỷ nô đã bị pháp khí chuông đồng của tôi trấn áp, ba tên yêu đạo còn dư lại kia sao có thể ngăn cản được sự tấn công của mấy người chúng tôi?
Lão Phong và Phong ca tấn công bên trái, trong khi Từ Lâm Tĩnh và hồ ly nhỏ tấn công bên phải.
Tôi một tay cầm chuông đồng, một tay cầm kiếm gỗ đào, tiến công chính giữa.
Ba mặt tấn công, những quỷ nô đứng trước mặt chúng tôi, dưới sự trấn áp của chuông đồng đã không còn sức chiến đấu.
Lúc này đối mặt, liền lần lượt bị chúng tôi dùng kiếm gỗ đào giết chết.
Về phần ba tên yêu đạo kia, sắc mặt đại biến, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Đừng nói đánh nhau, lần này phỏng chừng còn muốn chạy trốn.
Nhưng cánh cửa phía sau đã đóng chặt, chúng chỉ có thể dựa vào cánh cửa đó, giơ cao trường kiếm trong tay lên chờ cứu viện.
Nhưng chúng tôi cũng không định cho bọn chúng cơ hội như vậy, hồ ly nhỏ hung hãn nhất đã tấn công trước tiên.
Một móng vuốt đánh ra, trong miệng bỗng nhiên phát ra một tiếng rống giận, một cỗ yêu khí cuồn cuộn quét tới.
Móng vuốt sắc nhọn giống như một thanh đại đao, trước khi một trong số bọn chúng có thể chống cự, móng vuốt đã chụp lấy cổ đối phương.
“A”, một tiếng hét thảm thiết vang lên, máu tươi tuôn ra nháy mắt nhuộm đỏ vạt áo, trên cổ gã xuất hiện vài vết thương kinh khủng.
Sau khi gã hét lên, máu tươi liền tràn vào khí quản, máu từ miệng và mũi ngay lập tức tràn ra.
Nhưng còn không chờ gã kịp ho khan, Từ Lâm Tĩnh đã bước tới, cô nàng này thoạt nhìn giống như một thiếu nữ ngây thơ, nhưng thực ra cũng là một người từng trải.