Nhưng khi tôi cầm lấy chuông đồng định lắc tiếp, lại kinh ngạc đặt nó xuống, vết nứt ở trên chuông đồng không biết từ lúc nào đã càng lúc càng lan rộng ra.
Trong lòng tôi ngạc nhiên, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vật này tôi cất giữ rất kỹ, lần trước phát hiện chuông đồng bị hư, tôi càng cất giữ cẩn thận hơn.
Nhưng bây giờ, tại sao vết nứt này lại lan rộng hơn rồi?
Trong lòng mang theo nghi vấn, nhưng hiện tại không có thời gian nghĩ nhiều.
Tôi chỉ kịp nhấc cao chiếc chuông đồng, lúc này tiếng “Keng keng keng” bắt đầu phát ra.
Tiếng chuông đồng lanh lảnh lại vang lên, vang vọng không ngừng.
Những tên quỷ nô cách chúng tôi trong phạm vi năm mét đều không chịu nổi sự áp chế của chuông đồng, đồng loạt bịt tai lại, bộ dạng vô cùng khó chịu.
Hoặc là lui về phía sau, hoặc là ngã xuống đất lăn lộn.
Ngay cả quỷ nô áo vàng đứng cách mười mét cũng lộ ra vẻ kinh hãi, mang theo một tia sợ hãi, lúc này cũng lui về phía sau một bước.
Lão Phong, Phong ca, Từ Lâm Tĩnh và hồ ly nhỏ hiện tại lại không quản nhiều như vậy, chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ trực tiếp giết chết những tên quỷ nô cản đường này, không cho chúng bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
Nhất là trong hoàn cảnh hiện nay, càng chần chừ thì hậu quả càng nghiêm trọng, càng vô trách nhiệm với chính mình.
Trong chớp mắt, hơn phân nửa đám quỷ nô đã bị giết chết.
Mặc dù chúng tôi chiếm thế thượng phong, nhưng cũng đã thành công bị trì hoãn thời gian, những thi nô và bảy tám tên yêu đạo phía sau đã đuổi đến đây.
Những thi nô này dường như miễn nhiễm với âm thanh của chuông đồng, chúng không hề bị áp chế khi đối mặt với thứ này.
Về phần những yêu đạo kia, đối với tiếng chuông đồng lại càng như bị điếc, hoàn toàn miễn nhiễm.
“Rống!” Thi nô gầm lên một tiếng, đột nhiên tóm lấy chúng tôi.
Tôi lắc chuông đồng, nhưng đồng thời cũng chú ý sau lưng.
Thấy thi nô tấn công, tôi giơ tay lên và nhanh chóng giơ kiếm ngăn cản.
Thi nô kia ngang nhiên không sợ, hung dữ lạ thường.
Vậy mà không sợ thanh kiếm trong tay tôi, giơ móng vuốt chụp một cái.
Kết quả tôi chém một kiếm xuống, liền chặt đứt nhiều móng vuốt sắc nhọn của nó.
Từng dòng máu đen từ ngón tay chảy ra, nhưng thi nô dường như không cảm thấy đau chút nào, nó hoàn toàn không quan tâm đến tay của mình, vẫn vung móng vuốt thứ hai lên, muốn dùng miệng cắn tôi.
Tôi không dám bất cẩn, chỉ có thể lui về phía sau né tránh.
Ngay khi tôi vừa lui, một số thi nô khác cũng lao thẳng đến, điên cuồng vung móng vuốt và cắn chúng tôi.
Bảy tám tên yêu đạo cầm theo kiếm mà chạy đến đây.
Ngay lập tức, chúng tôi lâm vào tình thế bị bao vây bốn phía.
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được có một cỗ lực âm sát khí mạnh mẽ hơn đang đến gần, nghe thấy càng nhiều tiếng gào rống của thi nô hơn.
Mỗi người chúng tôi đều đang chịu áp lực xưa nay chưa từng có, nhưng hiện tại chúng tôi có thể làm gì?
Giơ tay đầu hàng? Điều này căn bản là vô dụng.
Rơi vào tay những quỷ nô, thi nô hay yêu đạo này, đừng nói là tính mạng, chỉ sợ hồn phách của chúng tôi cũng sẽ bị giam giữ, cuối cùng bị luyện thành nô lệ, hoặc là chịu tra tấn, hồn bay phách tán.
Loại kết quả này chúng tôi không thể chịu nổi, cho nên điều có thể làm lúc này chính là dũng cảm tiến lên, mở ra một con đường máu.
Tôi lắc chuông đồng lần nữa, vung kiếm chém đứt đầu một quỷ nô bị chuông đồng trấn áp.
Đồng thời, lại lần nữa vung kiếm, phối hợp với lão Phong để giết một thi nô.
"Quỷ nô cùng thi nô xung quanh ngày càng nhiều, chúng ta nhất định phải tăng tốc..." Tôi trầm giọng nói.
Lão Phong dựa vào lưng tôi, lạnh lùng nhìn xung quanh: “Được, tôi đếm một, hai, ba, chúng ta lập tức chạy thẳng về phía trước!”
Tôi "Ừm" một tiếng, đẩy lùi đòn tấn công của một tên yêu đạo.
Thứ nguy hiểm nhất mà chúng tôi phải đối mặt hôm nay không phải là những quỷ nô, thi nô hay những tên yêu đạo này.
Điều chúng tôi sợ nhất bây giờ chính là Dì Mỹ Nhân và Quỷ Tam Nguyên.
Nếu hai tên yêu đạo này xuất hiện, chúng tôi cũng không cần đánh nữa.
Sức mạnh của hai tên yêu đạo này có thể so với Mộ Dung Ngôn.
Thử hỏi trong số những người ở đây, ai có thể đánh bại Mộ Dung Ngôn?
E rằng ngay cả Phong ca và hồ ly nhỏ cũng không thể tiếp được một chiêu của Mộ Dung Ngôn.
Cho nên điều tôi lo lắng nhất chính là nếu tiếp tục trì hoãn thì hai tên này sẽ xuất hiện.
Ngay cả khi chúng tôi không chết, nhưng chỉ cần chân thân của Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân xuất hiện, mấy người chúng tôi có mặt ở đây, không một ai có thể sống sót mà rời đi, không một ai có thể chạy thoát khỏi núi Lang Nha.
Trong lòng vô cùng do dự, nhưng lão Phong đã bắt đầu đếm: một, hai, ba...
Khoảnh khắc từ "ba" thốt ra, tôi và lão Phong đột nhiên rống lên một tiếng, giơ thanh kiếm gỗ đào trong tay lên, đem đạo hạnh của bản thân bộc phát ra mức cao nhất.