Từ Lâm Tĩnh, người mà tôi đang đỡ lấy, giờ phút này cũng ngã xuống bên cạnh tôi.
Tôi liếc mắt nhìn vừa lúc có thể nhìn thấy cô ấy.
Từ Lâm Tĩnh dường như mất khả năng cử động, cô ấy nhắm hờ mắt nhìn tôi.
Mà trong số chúng tôi, Từ Lâm Tĩnh có một dây chuyền ngọc bích hình người ở trên ngực.
Tôi nhìn bộ dạng yếu ớt sắp chết của Từ Lâm Tĩnh mà tiếp tục cố nén đau nhức và cầm thanh kiếm gỗ đào lên, đứng dậy lần nữa.
Nhưng ai biết khi tôi vừa mới đứng dậy lại bị một con quỷ nô vỗ một cái, cả người lại lần nữa ngã lăn trên mặt đất.
Lần này thì tôi không đứng lên nổi.
Đau đớn lan tràn đến từng khớp xương, từng khối cơ bắp và từng ngõ ngách trên cơ thể của tôi.
Nhưng tôi vẫn không khuất phục và không cam lòng. Tôi vẫn muốn đứng lên nhưng sau hai lần cố gắng đều thất bại.
Cùng lúc đó, Trương Tử Đào không biết xuất hiện ở trước mặt tôi từ lúc nào.
Lúc Trương Từ Đào xuất hiện, quỷ nô ở xung quanh đã ngừng tấn công.
Tư thế của Trương Tử Đào giống như người chiến thắng: “Đinh Phàm, lúc này đây, để xem ai còn có thể cứu mày!”
Nói xong, một chân của Trương Tử Đào giẫm lên trên mặt tôi, còn dùng lực giẫm mạnh lên đó.
Khuôn mặt của gã đầy sự kiêu ngạo, trong miệng còn cười lớn “Ha ha ha”.
“Có gan, có gan thì giết chết tao đi. Bằng không tao sẽ bắt mày phải trả giá gấp trăm lần…” Tôi lấy hết can đảm, hung hăng nói ra câu này nhưng thân thể đã không còn nghe lời và gần như không thể động đậy được nữa.
“Ha ha ha? Gấp trăm lần, mày cho rằng tao sẽ không giết mày sao? Đồ ngốc, hiện tại mày đi chết đi!” Trương Tử Đào lạnh lùng nói.
Nói xong, gã đột nhiên nhấc chân muốn giẫm chết tôi.
Trước kia tôi rất sợ chết. Lúc trước khi bị quỷ nước muốn lấy mạng, tôi sợ đến phát run nhưng điều kỳ quái chính là lúc này đây, trong lòng tôi không có chút kinh hoàng hay sợ hãi nào mà trong lòng chỉ có sự không cam chịu.
Từ Lâm Tĩnh bên cạnh không đành lòng nhắm hai mắt lại.
Tôi biết rõ nếu không cam chịu thì cũng không có cách nào khác.
Ở đây là rừng núi hoang vắng, nơi này lại là phân đà của tà giáo Mắt Quỷ.
Xung quanh đều là quỷ, nô, thi, quái mà bên ngoài còn có không biết bao nhiêu là cấm chế.
Ngoại trừ chúng tôi đi theo con đường nhỏ ở sau núi để vào nơi này thì làm gì có người nào có thể xuất hiện ở chỗ này?
Trong một khoảnh khắc, sâu thẳm trong trái tim tôi, dường như tôi đã thở dài.
Vào giây phút ấy, tôi hầu như đã chấp nhận giây tiếp theo mình sẽ chết.
Nhưng mạng sống của tôi lại rất cứng rắn, vận mệnh của tôi lại lên xuống bất thường.
Dưới tình huống bế tắc như vậy, biến cố lại lần nữa xuất hiện.
Bỗng nhiên, mặt dây chuyền ngọc bích hình người đã nhuốm đầy máu của Từ Lâm Tĩnh lại vào lúc mấu chốt này chợt lóe lên một tia sáng chói mắt.
Tia sáng kia giống như một bóng đèn đang phát sáng. Tại đây, vào đêm khuya, bên trong ngọn núi tối tăm bỗng nhiên sáng bừng lên và xuất hiện một hơi thở kỳ lạ.
Sự xuất hiện đột ngột của ánh sáng trắng khiến tôi có hơi kinh ngạc và không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra.
Mà Trương Tử Đào đang muốn giẫm chết tôi cùng với quỷ, nô, thi quái ở bên cạnh, ngay lúc ánh sáng trắng xuất hiện, tất cả bọn chúng đột nhiên phát ra tiếng la hét sợ hãi rồi lần lượt xoay đầu bỏ chạy.
Ánh sáng trắng lóa mắt khiến bọn chúng vô cùng khó chịu và thậm chí là vô cùng đau đớn.
“A!”
“A!”
“A…”
Đàn quỷ lần lượt lui về phía sau. Tên Trương Tử Đào đang giẫm tôi bởi vì sự xuất hiện của ánh sáng trắng mà trực tiếp phát ra một tiếng hét thảm thiết như thế gã đã chịu một đòn tấn công với sức mạnh vô cùng lớn.
Trong miệng gã phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả người “Phanh” một tiếng nhảy ra ngoài.
Khung cảnh lạ lùng như vậy tuy rằng khiến tôi khó hiểu nhưng tôi lại ngạc nhiên khi phát hiện bên trong luồng ánh sáng trắng lóa mắt đó ngưng tụ ra một hình người.
Bóng dáng người đó nhanh chóng xuất hiện. Mới vừa xuất hiện, một giọng nam trầm thấp hùng hồn vang lên: “Cái đám yêu nghiệt này, dám đả thương đệ tử của bản tôn…”
*****************
Ánh sáng trắng bỗng nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người ở đây đều bàng hoàng.
Hơn nữa, cùng với sự xuất hiện của ánh sáng trắng, có một luồng hơi thở vô cùng kỳ lạ chuyển động bên trong không khí.
Luồng hơi thở đó dường như đã áp chế đám quỷ, nô, thi, quái đó và khiến cho bọn chúng liên tục rút lui.
Ở bên trong ánh sáng trắng đó, đám quỷ nô hét ra âm thanh rất chói tai.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất mà quan trọng nhất chính là giờ phút này bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Ngay khi bóng người đó vừa xuất hiện, một giọng nam hùng hồn vang lên.
Nghe đến đây, lòng tôi lập tức “Lộp bộp” một tiếng. Đây, đây là ai?
Nhưng tôi chưa kịp phản ứng lại, ánh sáng trắng đó đã dần dần mờ đi.