Trong núi Lang Nha, vẫn còn diễn ra những trận đại chiến luân phiên với nhau, nhưng chúng tôi đã không còn nhìn thấy chúng nữa.
Bởi vì chúng tôi đang nhanh chóng rời khỏi núi Lang Nha, càng ngày càng an toàn.
Không thể không nói, kỹ năng lái xe của Lão La thực đúng là rất tốt.
Lão La chở chúng tôi, nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ.
Ở trong xe, Lão La hỏi chúng tôi.
Ông ta hỏi tại sao chúng tôi lại bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ là do mấy con yêu nghiệt ở bên trong gây ra sao?
Nghe Lão La nói vậy, tôi khẽ gật đầu: "Đúng vậy, lúc chúng tôi vừa đi vào liền bị phát hiện, cũng may là tìm được đường sống trong chỗ chết.”
"Vậy sau đó, chúng tôi phải làm sao bây giờ?" Lão La tiếp tục hỏi, lộ ra vẻ mặt lo sợ.
“Yên tâm đi, thứ ở trong đó sẽ sớm bị nhổ tận gốc thôi!” Tôi lạnh nhạt nói.
Lão La nghe xong lời này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đối với một người hái sâm như ông ta thì những ngọn núi lớn gần đó chính là cha sinh mẹ đẻ áo cơm của ông ta.
Nhưng kể từ khi bên trong khe núi của núi Lang Nha biến thành phân đà của Tà giáo Mắt Quỷ.
Sau khi bắt đầu dưỡng thi dưỡng quỷ trên quy mô lớn, số lượng nhân sâm mà Lão La thu được đã giảm mạnh, khiến cho thu nhập của ông ta hoàn toàn không còn nhiều như trước đây.
Hơn nữa mỗi lần vào núi, ông ta đều cảm thấy rất lo lắng, sợ rằng mình sẽ chết ở trong núi và không thể ra ngoài được.
Cho nên có câu nói này của tôi, Lão La mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Nhưng tôi vừa dứt lời, Lão Phong đã ôm ngực, sau đó lãnh đạm hỏi một câu: "Lão La, đã muộn như vậy rồi mà sao ông còn ở trên đường làm gì?"
Lão La vừa lái xe vừa nói: "À! Sau khi mọi người vào núi, do tôi cảm thấy rất lo lắng. Cho nên cả ngày đều ở ngoài đây canh giữ, hy vọng mọi người có thể sớm ra ngoài. Kết quả là đêm nay thực sự đợi được mọi người."
Nghe Lão La nói thế, chúng tôi đều cảm thấy khá bất ngờ.
Thật không ngờ, một người hái nhân sâm mà chúng tôi tình cờ gặp được lại lo lắng cho sự sống chết của chúng tôi như vậy.
Nhưng Lão La làm người cũng thật tốt, nếu không có ông ta, chúng tôi thật đúng là không biết phải về thành phố như thế nào.
Sau đó, chúng tôi lại trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa, nhưng vì tác dụng phụ đang gia tăng không ngừng, cho nên lời nói của chúng tôi cũng không ngừng giảm bớt.
Chúng tôi cũng không nói nhiều về chuyện ở trong núi Lang Nha, chỉ nói bên trong vẫn còn rất nguy hiểm, kêu Lão La hiện tại đừng vào núi.
Lão La cũng là người trung thực, cho nên không nghĩ được nhiều như vậy. Chỉ nói chúng tôi có thể ra ngoài, có thể giữ được tính mạng thì đã may mắn lắm rồi.
Lão La thấy chúng tôi nói không nổi, hơn nữa còn có biểu hiện khó chịu, cho nên ông ta bắt đầu kể về trải nghiệm của chính bản thân mình, để chúng tôi đừng tập trung tinh lực quá nhiều, làm theo cách này thì có thể làm chậm lại cảm giác đau đớn.
Bởi vì hiệu quả của phản phệ đã xuất hiện, khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Phần lớn trong đó đều không nhớ rõ, nhưng Từ Lâm Tĩnh lại hỏi Lão La một câu: "Lão La, ông, ông lái xe lợi hại như vậy, tại sao, tại sao lại không có bằng lái xe?"
Kết quả là Lão La lại trả lời một câu: "Sau khi tôi uống xong hai cân rượu đế thì sẽ đua xe với người khác."
Nghe đến đây, chúng tôi không khỏi ngượng ngùng.
Hóa ra là do tên này say rượu lái xe rồi đua xe, khó trách việc ông ta bị tước bằng lái.
Cứ như vậy, Lão La vừa trò chuyện với chúng tôi vừa lái xe đến bệnh viện ở trong thành phố.
Nhưng khi xe đi được nửa đường, tác dụng của thuốc ở trong cơ thể mọi người đã hoàn toàn biến mất.
Các tác dụng phụ và phản phệ xuất hiện, dễ thấy nhất chính là cảm giác đau nhức, khó thở, còn xuất hiện một loại cảm giác tim đập nhanh.
Từ Lâm Tĩnh là người đầu tiên không nhịn nổi nữa, lúc này cô ấy lại nhìn về phía tôi nói: “Đinh, Đinh Phàm, tôi chịu không nổi nữa rồi, thật, thật khó chịu!”
Nói xong, Từ Lâm Tĩnh “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Lão Phong thở hổn hển: "Đừng hoảng, chặn khí, ngăn chặn khí tức."
Sau khi Từ Lâm Tĩnh phun ra một ngụm máu, sắc mặt đã tái nhợt, cuối cùng tựa ở trên ghế ngồi, sau đó ngất đi.
Tiếp theo là hồ ly nhỏ Tiểu Mỹ, tôi và Lão Phong.
Tất cả đều lộ ra vẻ khó chịu đến cực điểm, mỗi một tấc da thịt đều truyền đến cảm giác đau đớn giống như bị xé rách.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, cả người ướt đẫm mồ hôi. Thân thể nhịn không được mà phát run, rùng mình một cái.
Đặc biệt là tôi, người trước đó được Hồ Mẫu bám lên người.
Hồ Mẫu là một loại tồn tại vô cùng mãnh mẽ, còn tôi đã sử dụng cơ thể của mình để tiếp nhận một nguồn năng lượng mạnh mẽ như vậy.
Hiện tại còn xuất hiện phản phệ, khiến cho tôi thực sự chịu không nổi.
Tác dụng của thuốc biến mất giống như việc thuốc mê biến mất, khiến tôi đau đớn đến mức không nói lên lời.
Sau đó, ngay cả thần trí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.