"Chiếc quan tài này dùng một loại bố cục đặc thù, chẳng những không nhốt được hồn phách, ngược lại còn có thể giữ âm tụ khí, đặc biệt là tụ hợp tinh hoa của mặt trăng, có năng lực rất mạnh."
"Điều này có thể không hữu ích với người sống, nhưng nó đối với người chết, đặc biệt là quỷ lại có sự trợ giúp rất lớn."
"Chỉ cần để người đó sử dụng chiếc quan tài này, là có thể hấp thu tinh khí của trời đất gấp mấy lần. Sau khi lấy được chiếc quan tài này, tiểu thư đã bế quan một lần, từ đó đột phá thành công. Nếu như cứ sử dụng chiếc quan tài này, tốc độ khôi phục của tiểu thư sẽ tăng lên gấp đôi, thực lực cũng được đề thăng rất nhiều….”
Sau đó, Mạc bà bà lại nói tiếp về chỗ lợi hại của chiếc quan tài này.
Sau khi tôi nghe xong thì không khỏi có chút sửng sốt.
Mặc dù thứ này là một chiếc quan tài làm bằng sắt, lại còn nắm giữ năng lực khóa chặt hồn phách.
Nhưng nếu nó được một số cao nhân trong ngành biến loại năng lực này thành năng lực giữ âm tụ khí, hội tụ tinh hoa của đất trời.
Có thể nói năng lực của loại quan tài này là rất khủng khiếp.
Giống như ngay từ đầu sư phụ đã nói, sinh tử luân hồi, phúc thọ liên miên.
Có nghĩa là người đã khuất được hưởng phúc, tự nhiên con cháu sẽ được hưởng phúc đời đời.
Nếu như người chết là quỷ tu, như vậy thì tốc độ tu luyện của người đó cũng được đề thăng lên mấy lần.
Cái này giống với việc mở phần mềm phụ trợ dùng cho game hay web, ví dụ như đối với tôi, phải mất đến tận hai giờ ngồi thiền luyện khí thì đan điền mới được lấp đầy.
Nhưng nếu có thứ này ở trong tay, có lẽ chỉ mất có hai mươi phút là tràn đầy.
Nếu đã như vậy, cho dù muốn tu luyện chậm một chút cũng không có khả năng.
Trong lòng tôi kinh hãi mà liếc nhìn Mộ Dung Ngôn đang tu luyện ở trong phòng.
Nhưng sau đó, tôi lại nói: “Mạc bà bà, nếu nói như vậy, vậy chiếc quan tài này là do Thi Muội đặt mua từ lâu rồi, chẳng qua là thông qua hình thức đặt hàng, sau đó bên kia mới danh chính ngôn thuận gửi qua đường bưu điện đến đây sao?"
Mạc bà bà khẽ gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy. Dù sao tiểu thư cũng là quỷ, không thể đưa ra nhiều tiền của dương gian như vậy. Cho nên số tiền của dương gian đó cần phải do cậu trả mới được.”
Nghe đến đó, cuối cùng tôi cũng đã hiểu một chút về chiếc quan tài này.
Hóa ra thứ này là do Mộ Dung Ngôn đặt mua để tu luyện, nhưng mà nói gì thì nói. Rốt cuộc Mộ Dung Ngôn đã mua thứ này từ ai? Loại người nào có khả năng tạo ra một chiếc quan tài bằng sắt như vậy?
“Mạc bà bà, rốt cuộc thì cỗ quan tài này là do ai làm?” Tôi tò mò hỏi.
Mạc bà bà lắc đầu: "Việc này thì tôi cũng không biết. Nhưng cô gia, cậu cũng đã thấy tiểu thư rồi, cho nên chúng ta vẫn nên rời khỏi đây đi! Không nên quấy rầy tiểu thư bế quan nữa."
Nghe Mạc bà bà nói xong, tôi khẽ gật đầu: “Được!”
Vừa nói xong, tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Mộ Dung Ngôn thêm lần nữa.
Còn Mộ Dung Ngôn thì đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, không ngừng thở ra hít vào khí trắng nhàn nhạt đang tràn ra từ bên trong quan tài sắt.
Mặc dù có chút không nỡ nhưng tôi vẫn quyết định rời đi.
Lúc trước khi tôi xuất viện trở về, tôi còn nói buổi tối sẽ đến thăm cô ấy.
Kết quả là cô ấy đã nói lời từ chối, giọng điệu của cô ấy còn mang theo chút hoảng hốt và vội vàng.
Bây giờ nghĩ lại, nhất định là do Mộ Dung Ngôn sợ sau khi tôi đến thì sẽ thấy được cảnh tượng cô ấy bị thương, sợ tôi sẽ lo lắng cho nên mới cố ý từ chối tôi.
Nếu nói như vậy, có lẽ tôi đã có một chút trọng lượng ở trong lòng của cô ấy rồi đúng không?
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, tôi nhíu mày lại, sau đó rời khỏi sân nhỏ.
Sau khi rời khỏi sân nhỏ, tôi lấy Bích Lạc Thạch chỉ to bằng ngón tay ra.
Sau đó nói với Mạc bà bà: “Mạc bà bà, bà cầm lấy cái này đi!”
Lúc Mạc bà bà thấy tôi lấy Bích Lạc Thạch ra thì có hơi sửng sốt, trên mặt của bà ấy còn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cô gia, cái này, cái này là?”
Mạc bà bà có lẽ đã nhận ra thứ này, nhưng vẫn không dám xác định.
Tôi nghe vậy thì mỉm cười: “Mạc bà bà, đây là Bích Lạc Thạch, lúc đó đi vội quá cho nên tôi quên đưa cái này cho bà.”
“Cô gia, làm sao cậu lấy được vậy?” Mạc bà bà vội vàng nhận lấy, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Tôi gãi đầu: "Thứ này là nhờ có Phong Tuyết Hàn. Lúc đó, sau khi tôi lấy được Bích Lạc Thuỷ, cậu ấy đã nhìn thấy ở trên một góc của Bích Lạc Thạch có một chỗ nhô ra, sau đó đột nhiên đập mạnh xuống chỗ đó, thành ra lấy được một mảnh nhỏ, cũng không biết nó có ích gì cho mọi người không.”
"Có có có, cô gia, đương nhiên là nó có ích rồi. Đây là một bảo vật, mặc dù có chút nhỏ, nhưng quả thật là Bích Lạc Thạch, chỉ cần có được một miếng nhỏ của Bích Lạc Thạch thôi, chúng tôi có thể tự mình thu lấy Bích Lạc Thuỷ, chậm thì có chậm một chút, nhưng có còn hơn không! Lần sau gặp được người bạn đó của cô gia, tôi nhất định phải cảm ơn cậu ấy thật tốt.”