Những người làm việc ở đây đều là nhân viên kỹ thuật, quản lý, vân vân.
Khi tôi đến địa điểm, tôi lại kinh ngạc phát hiện.
Công ty Phát triển Hồng Vận này hóa ra là một tòa nhà chọc trời, là một tòa nhà chọc trời thực sự.
Vừa xuống xe, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho trấn kinh: "Mẹ nó, cái này cũng gọi là chi nhánh sao? Chi nhánh lớn như vậy, vậy trụ sở chính…?"
Tôi đang nói chuyện với chính mình, bởi vì tôi không ngờ sản phiệp của nhà Tiểu Mạn sẽ lớn như vậy.
Thật sự rất khó để tưởng tượng trụ sở chính của nhà Tiểu Mạn đã đạt tới quy mô và loại hình công ty như thế nào.
Mà chuyện này tôi cũng chưa từng hỏi qua, chỉ biết là nhà của cô ấy là dân kinh doanh mà thôi.
Rất lớn và rất có tiền.
Rất nhiều nhân viên dưới quyền khi gặp mặt đều gọi cô ấy là "Tiểu thư", thậm chí địa vị của cô ấy còn rất cao.
Tôi đứng ở dưới lầu, trên khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc mà nhìn về phía tòa nhà chọc trời, trong đầu đang suy nghĩ đến những chuyện này.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh tôi lại truyền đến một giọng nói khinh thường: "Điểu ti!"
( Điểu ti: đây là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại. )
Sau khi nghe thấy lời này, tôi vô thức mà quay đầu lại.
Đột nhiên, tôi thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang đỗ ở phía sau xe của mình.
Bên cạnh Ferrari là một chàng trai trẻ.
Chàng trai trẻ này rất đẹp trai, trên mặt của anh ta còn đeo theo một cái kính râm.
Cầm chìa khóa chiếc Ferrari ở trên tay, lúc này đang tỏ ra khinh thường mà nhìn về phía tôi.
Tôi liếc nhìn anh ta hai lần, rồi không để ý tới nữa.
Cảm thấy người này chính là một tên phú nhị đại của nhà giàu mới nổi lại không có tố chất, trong mắt của bọn họ, chỉ cần đối phương là người không có tiền, thì bọn họ sẽ xem người đó là điểu ti, thấy ai cũng đều cảm thấy khó chịu.
Tôi cũng dựa vào xe của mình và nghịch chiếc chìa khóa Ngũ Lăng trên tay.
Thằng nhóc đó thấy tôi như vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Điểu ti, chờ ai đấy?"
Tôi nghe thấy tên kia chào hỏi, liếc anh ta một cái, cũng không thèm để ý đến lời nói của anh ta: "Chờ người."
Anh ta nghe tôi trả lời xong thì giẫm giẫm đôi giày da màu trắng của mình, rồi rút điếu thuốc ra: "Tôi cũng đang đợi một người, nhưng người tôi đang đợi là bạn gái tương lai của tôi. Nhưng người mà cậu đợi là ai?"
“Một người bạn bình thường.” Tôi tiếp tục trả lời.
Anh ta châm một điếu thuốc, rít một hơi khói: "Tôi đoán người đó cũng là nữ! Mà người đó còn là người mà cậu đang theo đuổi…”
Anh ta tự nói chuyện, tự cho mình thông minh, mà tôi cũng không để ý lắm, tôi chỉ cảm thấy tên này giống như một thằng ngốc vậy.
Thậm chí trong lòng của anh ta đang muốn thổi phồng bản thân, vậy mà còn muốn ở người khác tìm được cảm giác thành tựu.
Tôi cười nhẹ một tiếng, không nói gì.
Thấy tôi không nói gì, anh ta lại càng có động lực: “Có điều, không phải anh đây nói về cậu, nhưng cái loại điểu ti như cậu, lại còn lái con xe rách nát này đến đây cũng vô ích thôi.”
"Phụ nữ bây giờ thực tế lắm. Không xe không nhà thì ai theo? Nhìn tôi này, Ferrari 458, giá cập bến là 500 vạn tệ! Chỉ có người lái loại xe như tôi mới kiếm được bạn gái."
"Chẳng lẽ anh muốn tìm một đứa đào mỏ sao?" Tôi khịa một câu.
Kết quả là anh ta lại tỏ ra không phục: "Thời buổi này ai mà không hám tiền? Vừa vặn bạn gái tương lai của tôi làm ở đây, tuy chỉ gặp nhau vài lần, nhưng lát nữa sau khi cô ấy tan làm rồi thấy con xe Ferrari 458 của tôi, lúc đó không phải sẽ ngoan ngoãn lên xe của tôi sao? Đến lúc đó lại uống thêm hai ly rượu, buổi tối còn không phải do tôi quyết định sao?"
Tên này không chỉ thân người lòng chó, không ngờ còn là một tên côn đồ có kinh nghiệm.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tên này nói cũng không sai.
Bây giờ đều là như vậy, không xe không nhà, tìm bạn gái thật sự rất khó, đương nhiên cái này cũng không phải là tuyệt đối.
Hơn nữa với điều kiện của tên nhóc này, chỉ cần mở cửa, quả thực là sẽ có rất nhiều cô đào mỏ lên xe.
Nhưng trong suy nghĩ của tôi, tôi rất chán ghét loại hành vi này, cũng như khinh thường ở bên cạnh loại người này.
Thế là tôi mặc kệ, chẳng buồn nói tiếp với tên này nữa.
Có lẽ đợi ở đây thật nhàm chán, tên kia thấy tôi cũng đang đợi ở đây, lại mở miệng hỏi tiếp: "Người anh em điểu ti, nếu chúng ta đã gặp nhau thì chính là duyên phận. Chúng ta kết bạn WeChat đi, nếu một hồi nữa anh đây thành công. Ngày khác tôi sẽ cho cậu mượn chiếc 458 này chơi hai ngày, sẽ có rất nhiều người đẹp lên xe, đến lúc đó xem cậu nghiện tới mức nào?"
Không thể không nói, thằng này cũng quá ghê tởm rồi.
Tôi bị thằng này lải nhà lải nhải lâu như vậy, cho nên cũng cảm thấy có chút phiền.
Sắc mặt của tôi liền trầm xuống, sau đó hướng về phía thằng kia nói: "Cút xa được bao nhiêu thì cút nhanh, đứng ở đó lải nhà lải nhải, có tin ông đây đập chết mẹ mày không!"