Thi Muội (Dịch Full)

Chương 789

Chương 789 Chương 789

Bạch Vô Thường cười híp mắt, nhẹ nhàng nói.

Hắc Vô Thường ở bên cạnh thì mở to đôi mắt trâu của mình, sắc mặt âm trầm, tựa hồ sợ tôi sẽ chạy trốn, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào tôi.

Khi tôi nghe thấy chuyện này có thể thay đổi thì trong lòng mừng thầm.

Theo lý mà nói thì tôi chưa từng làm chuyện xấu, hơn nữa còn thường xuyên giúp người bắt yêu trừ quỷ gì đó, nhất định sẽ không bị xếp vào loại người xấu, cho nên về điểm này tôi có thể khẳng định.

Nếu những người như tôi bị xếp vào loại người xấu thì tôi thực sự không biết phải định nghĩa thế nào là người tốt.

Nhưng "đạo hiệu" là cái quái gì? Sư phụ thu nhận tôi, nhưng ông ấy lại không cho tôi danh hiệu đạo sĩ nào cả.

Lúc đó, tôi lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Bạch, Bạch Vô Thường lão gia, tôi, tôi không có đạo hiệu, có thể dùng tên của tôi được không? Tôi tên là Đinh Phàm."

Tôi định hỏi, nhưng vừa dứt lời, Phạm Vô Cứu tên mặt đen hung ác ở bên cạnh tôi lại đột nhiên mắng tôi một tiếng: "To gan, thân là đạo sĩ, sao lại không có đạo hiệu? Cậu dám lừa bịp Bản Âm, giả mạo đạo sĩ, tội đáng phải chết!”

Nói xong, Phạm Vô Cứu mặt sưng húp giơ cây Khốc Tang Bổng trong tay lên định đập vào đầu tôi.

Mẹ nó! Đây là âm soa đấy, là sứ giả câu hồn trong truyền thuyết đấy.

Cây Khốc Tang Bổng này được thiết kế đặc biệt để chuyên đối phó với u hồn dã quỷ.

Với cơ thể nhỏ bé của tôi, nếu như thực sự bị cây Khốc Tang Bổng này đánh trúng, tất nhiên là sẽ bị hồn bay phách tán.

Nhìn cây Khốc Tang Bổng không ngừng rơi xuống, sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Đừng, đừng..."

Lời còn chưa dứt, Bạch Vô Thường Tạ Tất An đứng ở bên cạnh đột nhiên ra tay, nắm lấy tay của Phạm Vô Cứu, ngăn hắn lại.

“Người anh em, chờ đã.” Tạ Tất An nhẹ nhàng nói.

Phạm Vô Cứu bị chặn lại thì hừ lạnh một tiếng, trực tiếp thu hồi cây Khốc Tang Bổng.

Vẫn là bộ dáng dữ tợn đó, như thể ai cũng thiếu nợ ông ta mấy vạn tệ vậy.

Thấy Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu đã lấy lại cây Khốc Tang Bổng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ nó, suýt chút nữa là đã bị cái tên Hắc Vô Thường này dùng một gậy đánh chết rồi, thật là nguy hiểm.

Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào, Bạch Vô Thường đã cười nói với tôi: "Nhóc con, cậu không có đạo hiệu thì làm sao có thể gọi là đạo sĩ? Nếu dám lừa gạt âm soa, sẽ là tội chết."

"Thật, thật đó thưa Bạch Vô Thường lão gia. Đệ tử và sư phụ chỉ là những tán tu bơi đạo, đệ tử theo sư phụ từ nhỏ, sư phụ truyền thụ công pháp cho tôi, cho nên ông ấy thật sự không có ban đạo hiệu cho tôi!" Tôi vội vàng mở miệng, nói đúng sự thật.

Bạch Vô Thường nghe tôi nói xong, đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Hắc Vô Thường.

Sau đó, tôi chỉ thấy Bạch Vô Thường lại quay đầu lại: "Nếu không có đạo hiệu, vậy nói cho Bản Âm biết sinh thần bát tự và tính danh của mình đi! Để Bản Âm tra cho cậu."

Nói xong, Bạch Vô Thường xòe tay ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một quyển sách nhỏ màu vàng.

Tôi không có thời gian đi quản mấy cái thứ thần kỳ này nữa, làm sao dám lơ là chứ? Sau đó tôi nhanh chóng nói với Bạch Vô Thường từng cái một có liên quan đến sinh thần bát tự và tính danh của mình.

Bạch Vô Thường nghe xong, dùng tay vẽ vài cái trên sách nhỏ, trực tiếp mở sách ra.

Sau khi cuốn sách nhỏ được mở ra, Bạch Vô Thường nheo mắt: "Đinh Phàm, sống ở thị trấn Thanh Thạch, lúc sinh ra nằm trong ngày thuỷ, tháng thuỷ, năm thuỷ. Nghề nghiệp, ồ! Thực đúng là một đạo sĩ. Công đức này, để Bản Âm xem chút nào…”

Những gì Bạch Vô Thường đang làm bây giờ giống như đang kiểm tra hộ khẩu vậy.

Sau khi nhìn chằm chằm vào trong cuốn sách nhỏ đó một hồi, hắn híp mắt lại, sau đó khẽ cười nói: "Ồ! Không tệ, có không ít công đức, cũng có thể kết luận sơ bộ cậu là người tốt."

"Thật sao? Hay quá, Bạch Vô Thường lão gia, vậy ngài thả tôi trở về đi! Bằng không một lát nữa tôi sẽ bị đông cứng mà chết mất."

Nhưng lời này vừa dứt, Bạch Vô Thường liền cười nói: "Không gấp, không gấp, Bản Âm sẽ không để cậu phải chết đâu, nếu cậu chết rồi thì Bản Âm cũng phải làm cho cậu không chết được. Nếu cậu muốn chúng tôi châm chước một chút, vậy phải đưa cho chúng tôi một ít phí dàn xếp…”

*********************

Nhìn thấy bộ dạng bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, cùng với chiếc lưỡi đỏ lờm kia của Bạch Vô Thường, tôi chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu.

Nhưng hiện tại tôi không dám phạm sai lầm nào, nếu đắc tội với hai tên này, tôi có thể sẽ chết thảm.

Đặc biệt là cái tên mặt đen Phạm Vô Cứu ở bên cạnh hắn, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, nếu không cẩn thận thì rất có thể tôi sẽ bị Khốc Tang Bổng kia đánh chết.

Tôi theo bản năng làm ra động tác nuốt nước bọt, sau đó nói với Bạch Vô Thường: "Đúng đúng đúng, Bạch, Bạch Vô Thường lão gia, ngài xem phí châm chước này là bao nhiêu?"

Bạch Vô Thường nghe vậy thì cười càng vui vẻ: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm. Tính theo giờ làm công của hai anh em chúng tôi, cậu đã trì hoãn chúng tôi một đoạn thời gian, vậy phí châm chước này cần một ngàn tỷ tệ đi!"

Bình Luận (0)
Comment