Khung cảnh tối tăm ở xung quanh đã trở nên rõ ràng hơn.
Dưới Thiên Nhãn của chúng tôi, tôi lại vô tình nhìn thấy những làn khói màu vàng xuất hiện ở bên trong những tòa nhà đó.
Làn khói kia mờ nhạt đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy nó ở dưới Thiên Nhãn mà thôi.
Tôi sững người một lúc, không biết đó là gì.
Sư phụ chỉ nhíu mày, không chút do dự mà vẫy tay gọi tôi: "Đi!"
Nói xong, sư phụ đã lao ra ngoài trước.
Tôi nhanh chóng đuổi theo phía sau, sau đó đi theo sư phụ đi vòng ra phía sau của những tòa nhà đó.
Vừa rồi lúc tôi đứng ở ven đường thì không ngửi thấy mùi máu tươi, nhưng khi tôi đến gần những tòa nhà đó, thật đúng là đã ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Rất nhạt, nhưng chắc chắn là mùi của máu tươi.
Đây là công ty hậu cần, không phải lò sát sinh, vì sao lại có mùi máu tươi?
Rõ ràng, nơi này có điểm kỳ lạ.
Tôi và sư phụ cẩn thận từng li từng tí mà đi đến bên dưới bức tường. Thấy xung quanh không có ai thì leo từ bên ngoài vào.
Vừa trèo từ bức tường vào, chúng tôi đã nghe thấy tiếng bước chân.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì sư phụ đã tóm lấy tôi, kéo tôi vào bồn hoa bên cạnh…
********************
Ngay lúc tôi bị sư phụ kéo vào bồn hoa để ẩn núp, tiếng bước chân kia đã tới gần.
Thông qua khoảng trống trong bụi cây, tôi phát hiện tiếng bước chân đó là của hai người đàn ông.
Một người còn khá trẻ và người kia đã bước qua tuổi trung niên.
Bọn họ vừa tới nơi này, chúng tôi liền nghe thấy người thanh niên kia mở miệng nói: "Anh Trương, chính là ở chỗ này!"
Người đàn ông trung niên nhìn trái rồi lại nhìn phải: "Ừ! Vậy ở chỗ này đi!"
Nói xong, người thanh niên lấy ra một bao thuốc lá đưa cho người đàn ông trung niên một điếu.
Cả hai nhanh chóng châm một điếu thuốc rồi hít một hơi.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy người đàn ông trung niên nói: "Mẹ nó, bây giờ muốn hút một điếu thuốc thôi mà cũng phải làm như kẻ trộm vậy."
"Còn không phải sao anh Trương, kể từ khi chúng ta rời khỏi tổng đàn, chúng ta đã bị đối xử như phạm nhân, ngoại trừ mỗi ngày đều bị nhốt ở chỗ này làm việc, còn không cho chúng ta ra ngoài, cũng không được phép hút thuốc hay uống rượu, khiến tôi nghẹn muốn chết đây." Người đàn ông trẻ tuổi phàn nàn.
"Haizz! Cũng không còn cách nào khác, ai bảo số chúng ta khốn khổ làm gì! Nhanh hút đi, hút xong còn phải làm việc nữa! Đợi đến khi làm ra được thứ mà nhà họ Diêm muốn, chúng ta có thể rời khỏi cái nơi chó má này rồi." Người đàn ông trung niên thở dài.
Tôi và sư phụ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ rồi liếc nhìn nhau.
Từ cuộc trò chuyện của hai người này, chúng tôi đã nghe được một số tin tức khác thường.
Trong đó có hai chữ “Tổng đàn" đặc biệt thu hút chúng tôi.
Chẳng lẽ nơi này giống như suy đoán của sư phụ, là một cứ điểm của Tà giáo Mắt Quỷ?
Trừ cái đó ra, còn có cái gì mà "Diêm gia", bởi vì không có một chút hiểu biết nào về điều này, cho nên chúng tôi đã phất lờ nó đi.
Nhưng bây giờ có một thứ càng quan trọng hơn chính là, chúng tôi nghi ngờ, Hoàng tiên sinh kia chính là một giáo chúng của Tà giáo Mắt Quỷ.
Tuy nhiên, ngay cả khi anh ta là giáo chúng của Tà giáo Mắt Quỷ.
Vậy tại sao anh ta lại muốn người mẹ bị bại liệt kia của mình yêu hóa? Còn phải làm một cách bí mật như vậy chứ?
Chẳng lẽ anh ta muốn hại chết mẹ của mình sao? Nhưng từ trong miệng của cô Chu, Hoàng tiên sinh này rõ ràng là một người đàn ông tốt, kính già yêu trẻ.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không hiểu ra sao, lại có rất nhiều chỗ khó giải thích được.
Mà tại sao cái đám Tà giáo Mắt Quỷ này lại muốn để một nhân viên văn phòng bình thường gia nhập chứ?
Nếu như nói Trương Tử Đào có thể gia nhập, đó là bởi vì người ta có một người cha nuôi, sau lưng có bối cảnh.
Trong lúc nhất thời tôi nghĩ mãi mà không ra, khiến tôi cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Cho nên tôi dứt khoát không thèm nghĩ đến nữa, tin tức mà hiện giờ chúng tôi đang nắm giữ vẫn còn quá ít, chỉ có thể đợi hai người này đi rồi mới tiếp tục tìm thêm tin tức và manh mối.
Chẳng bao lâu, hai người kia đã hút thuốc xong, dập tàn thuốc rồi trực tiếp rời đi.
Thấy hai người kia đã rời đi, tôi và sư phụ vội chui ra khỏi bồn hoa.
“Sư phụ, nơi này thật sự không phải là một công ty hậu cần bình thường.” Tôi nhìn xung quanh, trịnh trọng nói.
Sư phụ trầm mặt xuống rồi nói: "Đúng vậy, hơn nữa sau khi nghe hai người kia nói chuyện, có lẽ nơi này đang bí mật chế tạo thứ gì đó."
Nghe vậy, tôi tình cờ nhìn thấy một con đường tương đối tối nên nói với sư phụ: "Sư phụ, chúng ta đi theo hướng này xem. Tìm cách vào được những toà nhà đó đi rồi hẵng nói tiếp."
Sư phụ nghe vậy thì khẽ gật đầu, nhìn trái nhìn phải hai vòng, sau khi không nhìn thấy ai nữa thì chạy nhanh về phía trước.
Đi theo con đường tối tăm đó, một lúc sau chúng tôi đã đi đến quản trường trước nhà kho.
Chúng tôi nấp trong bóng tối, vừa vặn nhìn thấy những chiếc xe tải lớn đang dỡ hàng ở quảng trường.