( Meo nấm là phần hạt giống ( bào tử ) của nấm, được sinh sản từ cây nấm trưởng thành. )
**********************
Khi người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên nói ra điều này, tôi và sư phụ đều trợn tròn mắt và gần như sững sờ ngay tại chỗ.
Tà giáo Mắt Quỷ còn chưa giải quyết xong, cái này, mẹ nó tại sao lại bốc lên một thứ gọi là “Nhật Nguyệt Thần Giáo” nữa rồi?
Có phải đối phương đã xem quá nhiều phim võ hiệp rồi không? Lại còn tu luyện Hút Tinh Đại Pháp và Quỳ Hoa Bảo Điển nữa à?
Trên gương mặt của tôi lộ ra vẻ kinh ngạc, bên phía chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, thì những người đàn ông mặc đồ đen còn lại ở trong nhà kho, cùng với nhóm lâu la đang khiêng mấy cái thùng kia đều quỳ một chân xuống, sau đó đối mặt với người đàn ông mặc đồ đen, lập tức cao giọng nói: "Nhật Nguyệt quay về, thần giáo lập thế. Thiên thu vạn tái, thống nhất giang hồ..."
Thanh âm chỉnh tề và cao vút, đến cả Hoàng tiên sinh đang cầm cuốn sổ trên tay, lúc này cũng quỳ một chân xuống, cao giọng kêu gọi với nhóm người mặc đồ đen.
Tôi và sư phụ hoàn toàn sững sờ, lúc này không khỏi nhìn nhau, trên khuôn mặt của người nào người nấy đều lộ ra vẻ không biết phải làm sao.
Thậm chí tôi còn có một loại ảo giác, có phải mình đã đến hiện trường quay phim của một bộ phim truyền hình nào đó không?
Nhưng trong lòng, chúng tôi đều biết rất rõ, đây là sự thật.
Những người đang ở trước mặt chúng tôi đều không phải là người bình thường.
Thậm chí những người áo đen kia còn toát ra yêu khí, rõ ràng là yêu quái hoá người hoặc là yêu đạo tu luyện yêu thuật.
Nhưng cái tên Minh Hậu này cũng rất thú vị, khi tách rời chữ “Minh” ra sẽ thành “Nhật Nguyệt”.
Từ quan điểm này xem ra, đây thực sự là một tổ chức Tà giáo, mà Hoàng tiên sinh này rõ ràng là đã gia nhập vào Nhật Nguyệt Thần Giáo và trở thành một giáo chúng ở trong đó.
Lúc này, sau khi nghe thấy tiếng hò reo của đông đảo giáo chúng, người đàn ông áo đen kia vung tà áo dài lên, đột nhiên quay người lại, lộ ra bộ mặt thật của mình.
Người đàn ông này có thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, hơn nữa còn rất đẹp trai.
Anh ta liếc mắt nhìn những người ở trước mặt, cười "ha hả": "Đều đứng lên đi! Nhật Nguyệt Thần Giáo đã ngủ yên mấy ngàn năm, đã đến lúc trở về rồi."
"Nhưng hiện tại, kẻ thù lớn nhất của chúng ta không phải là những kẻ được gọi là nguỵ quân tử của chính phái, mà là Mắt Quỷ. Giáo chủ phái tôi đến đây để đốc thúc mấy người nhanh chóng hoàn thành việc luyện chế Huyết Thi Đan và thu nhận thêm những tín đồ mới. Một khi có được Huyết Thi Đan, nhà họ Diêm sẽ liên hợp với giáo phái của chúng ta, đến lúc đó giáo phái của chúng ta sẽ không còn phải sợ đám tà giáo Mắt Quỷ nữa, chỉ cần giáo chúng của chúng ta đủ nhiều, vậy thì việc thống nhất thiên hạ, xưng bá thuật đạo chỉ là việc trong tầm tay."
Giọng nói của người đàn ông này rất bá đạo và kiêu ngạo vang vọng khắp xung quanh.
Lời vừa dứt, liền nghe thấy đông đảo giáo chúng đang quỳ trên mặt đất kêu to: "Chúng tôi xin nghe theo lệnh của Lăng đại nhân!"
Cái tên Lăng đại nhân này khoát khoát tay: "Được rồi, hiện tại nguyên liệu đều đã có đủ, nên làm gì thì làm cái đó đi! Cố gắng trong vòng ba tháng luyện chế thành công Huyết Thi Đan."
"Vâng!" Đông đảo giáo chúng đáp lại, sau đó tiếp tục làm việc.
Nhưng cái người tên là Lăng đại nhân đó lại nhìn vào cái vạc khổng lồ với vẻ mặt hài lòng.
Sau đó, anh ta mang theo mấy người mặc đồ đen đi ra khỏi nhà kho, trực tiếp rời khỏi đây.
Vào lúc này, cả tôi và sư phụ đều cảm nhận được chỗ khó dễ quyết của chuyện này.
Chuyện đã đến nước này rồi, chúng tôi phải làm sao đây?
Diệt trừ yêu đạo? Điều đó gần như là không thể, chỉ bằng hai người chúng tôi thì không thể làm được.
Những tên giáo chúng này rõ ràng đều là yêu nhân, không phải yêu nhân thì cũng là yêu quái.
Sư phụ và tôi không có thực lực cường đại đến mức có thể chống lại được nhiều người như vậy.
Nếu hai người chúng tôi liều lĩnh hiện thân, thì chỉ có một con đường chết.
Ngay tại lúc tôi đang do dự, sư phụ đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Phàm, chuyện này có chút ngoài ý muốn. Huống chi chuyện này đã vượt qua khả năng của chúng ta, mà chuyện này còn dính dáng đến cả Đạo môn trên giang hồ, chúng ta vẫn nên đi mau!"
Sư phụ cau mày, trịnh trọng nói.
Nhưng tôi không có ý định muốn rời đi.
Nhìn vào tình hình trước mắt thì tất cả những gì mà sư phụ nói đều rất đúng.
Những gì chúng tôi gặp phải, không phải là một tên yêu tà độc lập, mà là một thế lực, một giáo phái.
Chỉ bằng tôi và sư phụ thì không đủ để người ta nhét kẽ răng.
Chuyện này đã vượt xa khả năng của hai chúng tôi, cho dù trực tiếp rời đi thì cũng không ai dám nói gì.
Nhưng vấn đề là, nếu chúng tôi cứ rời đi như vậy, thì không ai trong số 23 người sống được sinh vào năm âm tháng âm kia sống sót.
Nghĩ đến đây, tôi lại nhíu mày, lập tức nói với sư phụ: "Sư phụ, chúng ta không thể rời đi như vậy được, nếu đi, hai mươi mấy người kia coi như xong."