Thi Muội (Dịch Full)

Chương 816

Chương 816 Chương 816

Người phỏng vấn dường như đã biết về tình trạng của Hoàng tiên sinh, ông ta biết bệnh và cũng như biết chuyện nhà anh ta đang trong giai đoạn khó khăn.

Chỉ với hai câu hỏi đơn giản: Thứ nhất, có muốn sống không. Thứ hai, có muốn cho người nhà một cuộc sống tốt hơn không.

Đối với Hoàng tiên sinh mà nói thì anh ta thật sự rất muốn sống.

Anh ta có khối u trong người. Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta sẽ không chết nhưng ba năm hay năm năm sau thì rất khó nói.

Theo Hoàng tiên sinh, nếu anh ta chết, một nhà anh ta sẽ coi như xong và Hoàng tiên sinh cũng không muốn rời xa người nhà.

Về vấn đề này, Hoàng tiên sinh không thể nào từ chối được điều kiện đầu tiên.

Thứ hai, có muốn một cuộc sống tốt hơn không.

Đối với việc này, Hoàng tiên sinh trước nay đều chưa bao giờ bỏ cuộc và luôn nỗ lực không ngừng làm việc chăm chỉ và cực khổ ở trong thành phố.

Chỉ tiếc vận mệnh lại không ưu ái cho tất cả mọi ngưòi. Cho dù có nỗ lực thế nào cũng chưa chắc sẽ nhận được đền đáp, thậm chí tình trạng có thể càng trở nên tồi tệ hơn.

Vì vậy, Hoàng tiên sinh đã dừng lại và nói với người đang phỏng vấn mình rằng anh ta muốn và anh ta đã chọn đồng ý.

Sau đó, người phỏng vấn cầm một viên thuốc màu đỏ ra.

Ông ta nói với Hoàng tiên sinh chỉ cần uống thứ này vào, cơ thể của anh ta sẽ lập tức bắt đầu xuất hiện một vài sự thay đổi.

Nhưng có thể khiến anh ta thoát khỏi ốm đau, sẽ không chết và tiếp tục khỏe mạnh sống sót thì tiền đề là anh ta cần phải dùng định kỳ. Một khi dừng lại thì sẽ vô cùng đau đớn và biến thành một con dã thú không có lý trí, thậm chí trực tiếp nổ tan xác rồi chết.

Sau đó, người phỏng vấn còn tiện tay lấy ra một xấp tiền, khoảng hơn một vạn.

Ông ta nói chỉ cần Hoàng tiên sinh đồng ý, mỗi tháng đều sẽ có số tiền lương này.

Hoàng tiên sinh lăn lê bò lết ở trong nơi làm việc như vậy mà mỗi tháng cũng chỉ chưa tới 4 ngàn tệ.

Với mức lương cao như vậy và sự cám dỗ trường sinh bất lão thì Hoàng tiên sinh không có bất kỳ lý do gì để từ chối, dù chỉ là một chút.

Cứ như vậy, Hoàng tiên sinh đã uống viên thuốc đó và cũng nhận lấy xấp tiền đó. Anh ta cũng để lại ngày tháng năm sinh, còn có một vài cọng tóc và một ít máu tươi.

Hoàng tiên sinh không biết để làm gì nhưng anh ta vẫn làm theo.

Kể từ ngày đó, vận mệnh của Hoàng tiên sinh đã thay đổi.

Anh ta có công việc lương cao và cuộc sống trong nhà cũng dần dần được cải thiện.

Hai đứa nhỏ có thể đi nhà trẻ, không cần mỗi tháng phải lo lắng về vấn đề học phí ở nhà trẻ.

Ba mẹ cũng có tiền mua thuốc uống và vợ anh ta cũng có một ít tiền dư dả để mua hai bộ đồ mới.

Thậm chí, bọn họ còn có kế hoạch là vài năm sau, bọn họ sẽ đặt cọc mua một căn nhà nhỏ ở vùng ven ngoại ô thành phố.

Mặc dù cuộc sống của Hoàng tiên sinh có chuyển biến tốt nhưng anh ta cũng dần dần phát hiện ra cơ thể của mình cũng có chút thay đổi, trở nên giống động vật.

Anh ta mọc răng nanh và móng vuốt, cơ thể cũng mọc ra lông của động vật.

Trong lòng anh ta biết rằng việc này là vô cùng bình thường trong giáo phái Nhật Nguyệt của bọn họ.

Mọi người sẽ uống những viên thuốc hóa yêu khác nhau và sẽ dần dần yêu hóa thành những động vật khác nhau.

Thứ mà Hoàng tiên sinh uống chính là chuột yêu đan, bộ dạng yêu hóa của anh ta cũng chính là một con chuột.

Trải qua ba giai đoạn biến hóa, dần dần sẽ biến một người sống bình thường thành nửa người nửa thú, không phải người cũng không phải quái vật.

Nhưng vì sống sót, vì vợ, con thơ và cha mẹ già, Hoàng tiên sinh nguyện ý chấp nhận sự thay đổi này.

Sau khi nói tới đây, Hoàng tiên sinh chậm rãi giơ tay mình lên và khống chế từ từ sự phát triển của móng tay và lông tóc.

"Cậu cho rằng tôi tình nguyện biến thành như vậy sao? Không phải người cũng không phải yêu, tôi tình nguyện hả? Tôi không muốn. Tôi mỗi ngày đều phải dành thời gian ra để cạo lông thú và cắt móng tay. Tôi không muốn người nhà của tôi nhìn thấy hình dạng của tôi hiện giờ.”

“Nhưng tôi được chọn sao? Không có. Tôi không muốn chết, tôi mà chết thì nhà của tôi sẽ tan tành. Ba mẹ tôi làm sao bây giờ? Vợ của tôi làm sao bây giờ? Còn có hai đứa nhỏ của tôi làm sao bây giờ? Tôi không còn lựa chọn, tôi chỉ có thể lựa chọn gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo, trở thành một thành viên của giáo phái, yêu hóa chính mình, làm việc cho bọn họ…”

Lúc nói tới đây, Hoàng tiên sinh đã sớm bật khóc.

Lòng tôi cũng rất cảm động. Mặc dù tôi không có ba mẹ hay con cái nhưng lại có thể từ lời nói và biểu hiện của đối phương cảm nhận được gánh nặng và trách nhiệm trên vai, cũng như sự bất đắc dĩ và tình yêu thương dành cho gia đình.

Hoàng tiên sinh làm vậy tất cả đều là vì sống sót và người nhà của anh ta.

Trong khoảng thời gian ngắn, tôi cảm giác trong lòng lại dâng lên một cảm giác kì quái, cảm giác không biết có nên thả Hoàng tiên sinh ra không?

Bình Luận (0)
Comment