Thi Muội (Dịch Full)

Chương 821

Chương 821 Chương 821

Hồ Mẫu điều khiển cơ thể của tôi, khẽ mỉm cười với sư phụ: “Đạo trưởng không cần đa lễ, hãy giao những tên không phải yêu cũng không phải người này cho bổn tọa!”

Hồ Mẫu giá lâm, con mẹ nó, đừng nói là mấy tên lâu la của Nhật Nguyệt Thần Giáo, ngay cả những tên mặc áo đen có thực lực khủng bố mà tôi thấy trước đó cũng đều không phải là đối thủ của Hồ Mẫu.

Nhưng những tên giáo đồ của Nhật Nguyệt giáo hiển nhiên không có kiến thức và không coi trọng điều này chút nào.

Một tên trong đó hét lớn một tiếng: “Giả thần giả quỷ, xem tao làm thịt mày như thế nào!”

“Chó má, tao đây còn là cha của thánh đấy!”

"Đồ ngốc này chắc chắn là đã bị dọa xỉu lên xỉu xuống rồi. Xem tao làm sao giết nó…”

“…”

Nói trắng ra, những người này tính ra cũng mới vừa gia nhập tà giáo không bao lâu nên hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại.

Thậm chí họ có thể còn chưa từng nghe danh xưng của Hồ Mẫu và chuyện bám lên người như thế này.

Chỉ là một người mới vào nghề hoàn toàn không biết gì về năm chữ “Thánh Mẫu Nguyệt Tiểu Khê" này đại diện cho cái gì.

Nhưng bọn chúng còn chưa kịp tấn công lần nữa, Hồ Mẫu đã hừ lạnh một tiếng và không hề khách khí.

Nếu vừa rồi biểu hiện của sư phụ là “Máy ném bom hình người” thì sự biểu hiện của Hồ Mẫu vào lúc này chính là bùng nổ.

Hồ Mẫu quá mạnh, đạo hạnh quá cao.

Ngài ấy là người mạnh nhất trong đám Hồ yêu trên núi Hồ. Cả người Hồ Mẫu chấn động, yêu khí vô cùng khổng lồ, cuồn cuộn như biển rộng, đã khống chế toàn trường.

Ngay khi ngài ấy giơ tay lên thì xuất hiện một trận gió yêu khí, ngay lập tức trấn sát mười mấy tên yêu nhân.

Là “Trấn sát” không phải “Trấn áp”.

Hồ Mẫu nâng tay lên, mấy luồng yêu khí lập tức ầm ầm lao ra, lần lượt bắn vào bên trong cơ thể của đám yêu nhân đó.

Từng người một kêu la thảm thiết rồi ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ. Họ thậm chí còn chưa kịp kêu lên.

Còn lại mười người, bao gồm Hoàng tiên sinh ở trong đó, đều con mẹ nó chết lặng.

Chân tay bọn chúng bắt đầu trở nên luống cuống, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ và kinh ngạc. Chúng hầu như đều bị một màn trước mặt này dọa sợ…

*******************

Những giáo chúng của Nhật Nguyệt Thần Giáo đều sững sờ, họ đã chứng kiến một ​​​​sức mạnh phi thường, chứng kiến ​​​​đạo hạnh mà họ không thể với tới và tưởng tượng được.

Vừa ra tay là đã giết hơn chục người.

Mỗi người đều có loại ảo giác rằng điều này không phải là sự thật.

Nhưng chờ sau khi tinh thần họ hồi phục lại, ai nấy cũng lạnh run cả người.

Này còn đánh kiểu gì nữa? Chỉ vừa nhấc tay thôi mà đã giết hơn chục người, nếu như thật sự động thủ thì còn đánh cái gì được?

Cả đám người cảm thấy sợ hãi, nhất thời thế nhưng không dám tiến lên, thậm chí theo bản năng bắt đầu lui về phía sau.

“Này, này … ”

"Rất, rất mạnh nha ... "

"..."

Lúc này tất cả bọn họ đều mở to mắt nhìn, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Thật không thể tin nổi, vừa rồi và bây giờ có độ tương phản quá lớn.

Vừa rồi chúng tôi còn bị đàn áp, nhưng bây giờ lại mạnh đến khác thường.

Lúc này không ai còn dám tiến lên, dù sao chênh lệch quá lớn, căn bản không có phần thắng.

Nếu tiếp tục tiến về phía trước, vậy thì thực sự là tự đi tìm chết.

Ngoại trừ Hồ Mẫu thể hiện uy lực của mình dọa phần lớn giáo chúng của Nhật Nguyệt Thần Giáo đến phát ngốc.

Điều làm tôi ngoài ý muốn nhất vẫn là cảnh tượng xảy ra tiếp theo.

Vốn dĩ tôi đã từ bỏ triệu hoán ấn đen, nhưng không hiểu sao lúc này nó lại tự động vận chuyển, chính mình lại biến thành một trận đồ âm dương.

Cùng lúc đó, từng đợt âm khí được truyền ra.

Mà nháy mắt khi âm khí xuất hiện, một hư ảnh màu trắng nhanh chóng ngưng tụ lại, lực âm hàn cuồn cuộn và mạnh mẽ cũng bắt đầu dâng trào xung quanh.

Những giáo chúng tà giáo cảm nhận được điều này, lại là một trận hoảng sợ, không khỏi nhìn xung quanh.

"Lạnh, lạnh quá!"

"Sao, sao thế, sắp có tuyết à?"

"..."

Tôi tận mắt chứng kiến cũng vô cùng ngạc nhiên.

Hành động này, hơi thở này.

Đây, đây là, đây là Mộ Dung Ngôn.

Tôi rõ ràng đã từ bỏ triệu hoán ấn đen, nhưng tại sao Mộ Dung Ngôn vẫn đến?

Tôi đã rất ngạc nhiên, mà hư ảnh cũng đã được ngưng tụ hoàn toàn.

Chính là Mộ Dung Ngôn, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, khuynh quốc khuynh thành, nhã nhặn và thanh tao như tiên nữ, khiến bao người say mê.

Tôi theo bản năng kêu lên Mộ Dung Ngôn, lại phát hiện thân thể mình đã mất khống chế, căn bản không phát ra được âm thanh nào.

Sau khi Mộ Dung Ngôn đến, cô ấy liếc nhìn tôi, rồi nhìn sư phụ đang thở hổn hển: “Sư phụ, những tên khốn này làm người bị thương sao”

Sư phụ nhận ra Mộ Dung Ngôn, khẽ gật đầu.

Nhận được cái gật đầu của sư phụ, Mộ Dung Ngôn tức giận quay đầu lại.

Ngay lập tức, một cơn gió lạnh đột ngột thổi tung mái tóc đen của Mộ Dung Ngôn, lá khô bốn phía bay loạn.

Ngay lập tức, mười người còn lại bị cố định tại chỗ, di chuyển khó khăn.

Không chỉ vậy, Mộ Dung Ngôn còn ra tay trong tích tắc.

Lực âm hàn cuồng bạo dâng trào, như nước gợn sóng lăn tăn, mười người còn lại đột nhiên bụng đau nhói, miệng phun ra máu tươi, liên tiếp ngã xuống đất, co giật hai cái, sau đó liền không còn động tĩnh gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment