Vậy thì số điện thoại chúng tìm đến phải là số điện thoại của sư phụ mới đúng.
Huống chi, cô Chu chỉ biết tôi họ Đinh, cũng không biết tên tôi.
Hơn nữa, nếu giáo chúng của Nhật Nguyệt Thần Giáo thực sự tìm ra được sư phụ. Đáng lẽ chúng đã có thể lấy được địa chỉ của chúng tôi mới đúng, nhưng cố tình lại chỉ biết tên và số điện thoại của tôi.
Rõ ràng, giả thiết này không thành lập.
Nhưng nếu đúng như vậy, làm sao đối phương lại tìm được số điện thoại của tôi?
Trong đầu không ngừng tự hỏi, mãi đến lúc chợt nhìn thấy chiếc xe đang đỗ trước cửa, trong đầu tôi "Ong" lên một tiếng.
Đúng rồi, chắc hẳn là do chiếc xe.
Lúc đó chúng tôi lái xe đi, chắc chắn đối phương đã nhớ biển số xe, sau đó thông qua một số dịch vụ điều tra ra được số điện thoại dùng để đăng kí...
Trong khoảnh khắc, tâm trạng của tôi bỗng trở nên thông suốt hơn.
Nếu đúng là như vậy, đối phương cùng lắm cũng chỉ lấy được số điện thoại đăng kí mua xe của tôi thôi.
Muốn tìm ra địa chỉ của tôi vẫn sẽ có chút khó khăn.
Như vậy thì chúng tôi còn lo lắng gì nữa? Cho dù có số của tôi, họ vẫn không thể tìm thấy chúng tôi.
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi.
Tôi không chắc 100% đối phương đã sử dụng phương pháp này, nhưng khả năng này lên đến hơn 80%.
Nghĩ vậy, tôi vội nói ra suy nghĩ của mình với sư phụ.
Sư phụ nghe tôi nói, đôi mày đang cau chặt đột nhiên thả lỏng: "Tiểu Phàm, con đã nói như vậy, nghĩa là đối phương chỉ tìm được số điện thoại và tên của con, ngoài ra sẽ không tìm được địa chỉ của chúng ta?"
"Đúng vậy sư phụ, người nghĩ thử xem. Chúng ta xuất hiện ở khu vực gần hậu cần Minh Hậu, lại không để lại bất kỳ dấu vết hay manh mối dư thừa nào. Làm sao bọn chúng có thể biết tên và số điện thoại của con được? Nếu biết được từ cô Chu thì cũng phải là tên và số điện thoại của sư phụ mới đúng. Tại sao cố tình lại là số của con?"
"Lý do duy nhất có thể đưa ra là đối phương tìm được con thông qua biển số xe. Nhưng nếu muốn tìm ra địa chỉ thông qua biển số xe thì sẽ rất khó khăn, trừ khi bọn chúng có thể kiểm soát được chính phủ, hoặc là trong đó có người của bọn chúng..."
******************
Sau khi sư phụ nghe những lời tôi nói, sắc mặt trở nên tốt hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, sư phụ lại thở dài một hơi rồi nói với tôi: “Điều này là không thể nào. Tà giáo tuy lợi hại nhưng cũng không bằng chính quyền. Như vậy xem ra, hiện tại chúng ta vẫn được an toàn!"
Lúc này sư phụ đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy nhiên trong lúc tôi đang nói chuyện với sư phụ, một chiếc taxi đột nhiên dừng lại trước cửa hàng của chúng tôi.
Nhìn thấy chiếc taxi đậu trước cửa, tôi và sư phụ không khỏi quay đầu lại nhìn, tưởng là có khách hàng tới.
Nhưng khi cửa xe mở ra, tôi bất ngờ phát hiện.
Người dẫn đầu xuống xe là hai người quen, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh.
Cả hai đều là những cô gái trẻ đẹp chân dài da trắng.
Đột nhiên nhìn thấy Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh, tôi có chút kinh ngạc.
Bởi vì tin nhắn họ gửi cho tôi hẳn là khoảng bốn, năm giờ mới đến chỗ chúng tôi.
Nhưng lúc này vẫn đang giữa trưa, khi thấy hai người họ xuất hiện, tôi và sư phụ đều đứng dậy tiếp đón.
Tôi và sư phụ vừa đứng dậy thì thấy hai người bước ra khỏi xe taxi.
Là hai ông cụ, hai người này cũng trạc tuổi sư phụ, khoảng sáu mươi tuổi.
Trông rất khỏe khoắn, một người thì mặc áo choàng Đạo giáo, tay cầm phất trần, tóc búi lên.
Người còn lại ăn mặc rất thời thượng, đội mũ chống nắng, mặc áo sơ mi hoa, để ria mép, quần tây và giày da màu trắng, trông rất thời trang.
Ngay khi hai ông cụ bước xuống xe, Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết nói vài lời trước mặt họ rồi chỉ về phía cửa hàng của chúng tôi.
Sư phụ thấy vậy có chút khẩn trương, vội vàng nói với tôi: "Này, e rằng đây là trưởng lão của hai tông môn lớn đó."
Nói xong, sư phụ nhìn tôi một cái, hai mắt trợn to, đập tẩu thuốc vào lưng tôi: “Lưng duỗi thẳng, hóp bụng, ưỡn ngực, ngẩng đầu lên, mở to mắt, mặt nghiêm túc vào. Đúng, đúng, cứ như vậy, lát nữa cứ giữ nguyên tư thế này. Không cần con mở miệng, đừng nói lung tung. Miếu của chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng đừng làm xấu mặt của sư phụ, biết chưa?”
"Này, cái này thật là khó chịu, sư phụ!" Tôi cảm thấy tư thế này thật kỳ quái.
Kết quả sư phụ liền nghiêm mặt: “Đừng nói nhảm, đứng yên. Cái này là bộ dáng cần có, nếu dám động đậy, xem vi sư đánh con.”
Nói xong, sư phụ còn lườm tôi một cái.
Tôi thật sự không dám làm trái lời sư phụ, dù sao tôi biết rất rõ sư phụ là một ông già coi trọng thể diện.
Hơn nữa, sư phụ chắc chắn chưa từng nhìn thấy một ông lớn của một tông môn, lúc này hẳn ông ấy còn hồi hộp và kích động hơn cả tôi.
Nghe đến đây, trong lòng tôi tuy thầm trợn mắt, nhưng cũng không dám lơ là.
Lập tức nhìn thấy sư phụ đặt tẩu thuốc xuống, chỉnh đốn quần áo rồi đi thẳng ra cửa.
Tôi không dám dừng lại, nhanh chóng đuổi theo.
Đây cũng là lần đầu tôi nhìn thấy các trưởng lão trong Đạo môn, cũng rất tò mò, nhưng cũng vô cùng thận trọng, sợ mất lễ nghĩa.