Hai vị trưởng lão tông môn đều vô cùng chăm chú lắng nghe, sợ bỏ sót điều gì.
Không chỉ vậy, khi được sư phụ thuật lại toàn bộ quá trình. Đối phương cũng chủ động hỏi tôi xem có bỏ sót điều gì không.
Tuy nhiên, sau khi sư phụ biết có hai trưởng lão tông môn sẽ đến, ông ấy đã đối chiếu với tôi rất nhiều lần.
Vậy nên sư phụ những không bỏ sót điều gì mà còn giải thích vô cùng chi tiết.
Hai vị trưởng lão nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu hỏi sư phụ về thực lực tu vi và các hình thức biến hóa của đối phương.
Các câu hỏi rất chuyên nghiệp, thậm chí còn khá chi tiết, bao gồm cả việc đối phương đã mất mấy giây để biến tay thành móng vuốt.
Tuy nhiên, sau khi sư phụ trả lời hết các câu hỏi, đạo trưởng Trần Tử Dịch người mặc áo hoa nói với vẻ nghi ngờ: “Đinh đạo hữu, xin hỏi đạo hạnh của ông và đồ đệ đã đạt đến cấp bậc nào rồi? "
Sau khi sư phụ nghe Trần đạo trưởng hỏi về việc tu vi của mình, không khỏi cười gượng, nói: “Bần đạo trời sinh ngu dốt, tu luyện mấy chục năm, hiện tại mới ở giai đoạn Đạo sư trung kì. Đồ đệ Đinh Phàm của tôi chẳng qua cũng chỉ đạt tới giai đoạn Đạo sĩ đỉnh phong mà thôi."
Trần đạo trưởng nghe được lời này, vẻ nghi ngờ trên mặt càng thêm đậm: "Đinh đạo hữu, nói như vậy, tu vi của hai người chẳng qua chỉ là Đạo sư mà thôi. Nhưng Đinh đạo trưởng, ông nói mình trước đó đã đánh lui mấy chục tên yêu đạo. Với tu vi này của hai người, làm thế nào để chống lại sự bao vây của hàng chục tên yêu đạo được?"
Sư phụ nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Các đạo hữu có điều không biết. Ngoại trừ đạo hạnh của chúng tôi, đồ đệ trẻ tuổi này của tôi còn là đồ đệ xuất mã của tiên gia! Lúc bị mấy chục tên yêu đạo vây công, có thể thoát hiểm đều là nhờ vị tiên gia đó giúp đỡ!"
Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng hơi tỏ vẻ kinh hãi khi nghe thấy điều này.
Trần đạo trưởng càng ngạc nhiên mở miệng nói: "Ồ? Xin hỏi đồ đệ của ông là đệ tử xuất mã của vị tiên gia nào?"
“Hồ tộc!” Sư phụ tiếp tục trả lời.
Vương Thừa Càn ở bên cạnh nghe nói đến Hồ gia, khẽ gật đầu: "Hẳn là Hồ gia ở núi Tần Lĩnh. Không biết ái đồ là đệ tử Hồ Tiên đời thứ mấy của Hồ gia!”
Những đời Hồ Tiên này cũng giống như các đời đệ tử trong tông môn.
Đời thứ nhất là trưởng lão, đời thứ hai là đường chủ, đời thứ ba là đà chủ, đời thứ tư hiện tại là đại đệ tử, dù sao con số càng lớn, cấp bậc cũng càng thấp.
Sư phụ nghe vậy, trong lòng yên tâm hơn một chút, vẻ mặt cũng trở nên tươi sáng hơn không ít.
Sư phụ hít một hơi dài, nói với tôi: "Tiểu Phàm, nói cho hai vị tiền bối biết con là đệ tử của đời nào!"
Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng đều nhìn về phía tôi, thấy sư phụ yêu cầu mình nói, tôi tự nhiên không dám chậm trễ.
Tôi tiến lên một bước, chắp tay cung kính nói với hai vị trưởng lão: "Hai vị tiền bối, tiểu bối là đệ tử xuất mã của Hồ tộc! Được Hồ Mẫu trên núi Hồ thu nhận."
Tôi nói từng chữ một, mà khi vừa nói xong, hai vị trưởng lão đang bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha dường như đã bị sét đánh, sắc mặt trong nháy mắt đã thay đổi.
Trần đạo trưởng mặc áo hoa vốn còn đang uống trà, kết quả vừa nghe tôi nói, liền bị sặc, phun nước ra đầy bàn.
May mắn phía trước không có người, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Bởi vì bị sặc, Trần đạo trưởng bắt đầu liên tục ho khan: "Khụ khụ, cái gì? Đệ, đệ tử Hồ tộc? Khụ khụ."
Trần đạo trưởng còn chưa nói xong, Vương đạo trưởng cầm phất trần đã đứng dậy.
Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mắt trợn to, không thể tin được nói: "Hồ Mẫu, Hồ Mẫu thu nhận?"
Dường như sư phụ đã đoán trước được hai vị trưởng lão sẽ có phản ứng như vậy, vẻ mặt ông ấy rất bình tĩnh, thậm chí có chút đắc ý.
Tôi thấy hai vị trưởng lão ngạc nhiên như vậy thì cũng hơi khiếp sợ.
Nhưng vẫn tiếp tục nói: "Đúng vậy, tiểu bối không phải là đệ tử của một tiên gia nào đó, mà là toàn bộ Hồ tộc, hơn nữa chính là Hồ Mẫu trên núi Hồ thu nhận!"
Tôi lại khẳng định lần nữa, sau khi nghe xong, Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng đều tỏ ra bối rối và thở hắt ra lần nữa.
Toàn bộ Hồ tộc, khắp thiên hạ này ai có thể có được cơ duyên như tôi? Có được thân phận này?
Khái niệm này có thể không quá mạnh đối với tôi.
Nhưng trong mắt những tông môn lớn này, tôi không chỉ đơn giản là may mắn, chuyện này hoàn toàn không thể tin được.
Đây không chỉ đơn giản là đệ tử của một dã tiên nào đó, tôi đây là đệ tử toàn bộ Hồ tộc. Thậm chí còn là đại gia tộc trong yêu tộc, Hồ tộc.
Dãy núi Tần Lĩnh trải dài ngàn dặm, trong đó có vô số rừng rậm nguyên thủy, cũng có vô số dã tiên của Hồ gia.
Nhưng còn tôi! Chính là đệ tử của toàn bộ Hồ tộc.
Này đại biểu cho điều gì? Nó đại biểu cho việc tôi là người phát ngôn của Hồ tộc của núi Tần Lĩnh ở thế giới loài người, đại biểu là người, là bộ mặt của Hồ tộc.