Họ nhận được thông báo của sư phụ sau khi tôi ra ngoài, nên đã sớm đến đây.
Hơn nữa đám người Độc đạo trưởng và lão Phong cũng sớm biết đến chuyện Nhật Nguyệt Thần Giáo sau khi chúng tôi trốn thoát khỏi nơi đó được vài ngày.
Bây giờ các trưởng lão phái Mao Sơn và Võ Đang đã đến, chuẩn bị tiêu diệt phân đà của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Độc đạo trưởng và những người khác đương nhiên sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Tôi và lão Phong nhìn nhau, cậu ta vẫn không có biểu tình gì, nhưng vẫn gật đầu với tôi, xem như chào hỏi.
Tôi cũng không nói gì, gật gật đầu. Sau đó dẫn Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi vào trong.
Ngay khi chúng tôi bước vào, mọi người đều dán ánh mắt vào chúng tôi.
Thấy mọi người nhìn qua, tôi không chút do dự, trực tiếp giới thiệu: "Các vị tiền bối, hai người này đều là trưởng bối tiên gia của tiểu bối. Vị này là Hồ Lục gia, còn vị này là Hồ Thất Nãi."
Tôi trịnh trọng giới thiệu, Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi cũng không hề kiêu ngạo, giống như những đạo trưởng loài người chúng tôi, họ chắp tay chào mọi người có mặt ở đây.
Sau đó, tôi nhanh chóng giới thiệu Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng với Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi, đồng thời giới thiệu sư phụ và những người khác với Hồ Thất Nãi.
Như vậy, mọi người cũng có thể coi là quen biết nhau.
Lúc này, trưởng lão Vương Thừa Càn của phái Võ Đang nói với Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi: “Lần này được hai vị tiên gia ra tay giúp đỡ, quả thật là vinh hạnh.”
"Ha ha ha! Vương đạo trưởng khách khí, việc mà xuất mã nhờ cũng là việc mà chúng tôi đang chuẩn bị làm. Luôn nói tà giáo là tai họa, tuy chúng tôi là Hồ tộc, nhưng cũng có nghĩa vụ thay trời hành đạo." Hồ Lục gia mở miệng nói một tràng dài.
Nghe xong, đạo trưởng Trần Tử Dịch đột nhiên lên tiếng: "Bây giờ cũng đã không còn sớm, nếu mọi người đều đã ở đây, chúng ta hãy mau hành động! Chờ sau khi thăm dò chi tiết, đêm nay liền hành động!"
Mọi người đều đến đây vì Nhật Nguyệt Thần Giáo, nghe Trần đạo trưởng nói như vậy đều gật đầu đồng ý.
Tiếp theo, không chút do dự, mọi người dắt theo đồ đệ, bắt đầu rời đi.
Bởi vì chúng tôi có mười hai người, ngoại trừ tôi lái xe, Lão Tần gia còn lái xe tang từ lò hỏa táng tới.
Sau đó hai chiếc xe của chúng tôi chở mọi người đến nơi trú ẩn của tà giáo ở vùng ngoại ô thành phố, công ty hậu cần Minh Hậu.
Sau khoảng hai giờ, chúng tôi dừng xe cách công ty hậu cần Minh Hậu khoảng 500 mét, lần lượt xuống xe.
Nhìn thời gian, lúc này đã là sáu giờ chiều.
Thấy mọi người đều có mặt, tôi giải thích kĩ càng chi tiết về vị trí của công ty hậu cần Minh Hậu.
Mọi người lên kế hoạch, tính toán đi đường vòng từ sườn đồi gần đó qua.
Giống như lần trước tôi cùng sư phụ tới đây, thứ nhất không dễ bị phát hiện, thứ hai rất dễ lẻn vào.
Vì vậy, tiếp theo chúng tôi rời khỏi quốc lộ, đi vào sườn đồi bên cạnh.
Mặc dù cây cối ở đây không xanh tươi, nhưng lấy sườn núi làm yểm hộ, cũng không dễ làm chúng tôi bị phát hiện.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi và sư phụ dẫn mọi người cẩn thận lẻn vào, tiến gần hơn nữa đến nơi tuy gọi là công ty hậu cần, thực chất bên trong lại là nơi trú ẩn của tà giáo ...
*****************
Vì khoảng cách không xa, cho nên chỉ trong chốc lát mà chúng tôi đã đến gần mấy cái toà nhà và nhà kho đó.
Càng đến gần, trong lòng tôi càng cảm thấy hồi hộp.
Thậm chí cảm giác đó còn hồi hộp hơn rất nhiều so với lần trước đến đây.
Lúc này, mặt trời đã chậm rãi lặn xuống chân núi, sắc trời cũng dần dần tối lại.
Nhưng chúng tôi không vội vàng lẻn vào, mà cẩn thận ẩn nấp ở trên một sườn đồi cao hơn, đồng thời cẩn thận thăm dò tình hình ở bên trong phân đà của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Suy cho cùng, chỉ khi biết người biết ta thì mới có thể bách chiến bách thắng, hiện tại vẫn chưa nắm rõ được nội tình thì chúng tôi sẽ không manh động.
Lúc này có thể thấy rõ, ngay chỗ bên ngoài bức tường vây đã được nâng lên, thậm chí nó còn được giăng thêm dây thép gai.
Nhưng nhìn từ bên ngoài, nơi đó không khác gì một công ty vận chuyển bình thường.
Hơn nữa, công nhân ở bên trong đều mặc đồng phục và đang bốc xếp hàng hóa. Nếu nhìn từ bên ngoài vào thì không phát hiện được bất cứ điều kỳ lạ nào.
Tuy nhiên, sau khi Thiên Nhãn được mở ra, tình hình ở trong đó lại có sự thay đổi.
Bởi vì sắc trời đã dần tối, cho nên tầm nhìn của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Mọi người cũng lần lượt mở Thiên nhãn ra, dưới Thiên nhãn, rõ ràng là ở bên trong những tòa nhà này có một luồng khí màu vàng nhàn nhạt đang trôi nổi.
Sư phụ và tôi đều đã nhìn thấy luồng khí màu vàng này từ lâu, chính là thứ được tản phát ra từ lò luyện đan khổng lồ đó.
Trừ cái đó ra, trong không khí còn có một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Con người như chúng tôi cần phải hết sức tinh ý thì mới có thể phân biệt được, nhưng ba con hồ ly là Hồ Mỹ, Hồ Lục gia và Hồ Thất Nãi thì lại rất nhạy cảm với mùi máu.