Thi Muội (Dịch Full)

Chương 850

Chương 850 Chương 850

Ở phía bên ngoài cơ thể của bọn chúng xuất hiện rất nhiều giòi bọ, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, thân thể của bọn chúng giống như đã trải qua ba tháng, thậm chí là ba năm, nhanh chóng bị hư thối rồi biến thành bộ xương khô.

Mà ngay cả xương cốt của bọn chúng cũng đều bị mục nát và trở nên không toàn vẹn.

Cuối cùng là biến thành một số xương vụn vừa nát lại vừa đen, rồi để lại một dòng chất lỏng màu đen đầy đất, mà cái mùi đó còn tanh hôi không chịu nổi.

Một lúc sau, theo một trận âm phong xuất hiện, Mộ Dung Ngôn là người đầu tiên bay trở về.

Lúc nhìn thấy Mộ Dung Ngôn trở về, tôi lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó mở miệng hỏi: "Thi Muội, cô, cô trở về rồi!"

Nói xong, tôi liền tựa vào cái vạc, loạng choạng muốn đứng dậy.

Thân hình của Mộ Dung Ngôn chợp loé, sau đó đã xuất hiện ở bên cạnh tôi, vươn tay đỡ lấy tôi, trên gương mặt của cô ấy còn lộ ra chút mất mát: “Tên cặn bã chết dẫm này, thật xin lỗi, tôi, tôi không giết chết được tên đó, để gã chạy thoát mất rồi…”

******************

Đột nhiên nghe thấy Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi không khỏi sửng sốt một lát.

Bởi vì trong giọng điệu của Mộ Dung Ngôn còn có chút tự trách, ngay cả bản thân của cô ấy cũng cảm thấy có chút mất mát.

Không có bắt được hoặc giết chết cái tên đầu sỏ của tà giáo là Lăng Thiên kia, quả thực là có chút đáng tiếc.

Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không có một chút mảy may, thậm chí là không có một chút phàn nàn nào.

Đối với tôi mà nói, nếu không có sự giúp đỡ của Mộ Dung Ngôn, đừng nói đến việc đánh bại những yêu đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo này, thậm chí sẽ không có một ai trong chúng tôi có mặt ở đây sẽ sống sót.

Cho nên tôi đã lắc đầu rồi nói với Mộ Dung Ngôn: "Lần này nhờ có cô xuất hiện kịp thời, tên kia có thể chạy thoát, coi như gã mạng lớn. Lần này, tất cả chúng tôi đều phải cảm ơn cô mới đúng, có gì phải xấu hổ chứ?"

Nghe tôi nói vậy, Mộ Dung Ngôn vẫn trịnh trọng nói với tôi: “Nếu lần sau còn gặp phải, tôi nhất định sẽ giúp anh bắt được gã!”

"Được rồi, như vậy là được rồi." Tôi cười ha hả.

Nhưng Mộ Dung Ngôn lại đổi đề tài: "Anh cảm thấy thế nào rồi? Thương thế có nghiêm trọng không?"

"Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ, do lúc trước bị Hồ Mẫu nhập thể, sau đó lại bị rút sạch thể lực, cho nên hiện tại có chút suy yếu mà thôi." Tôi thành thật nói.

Khi nghe tôi nói như vậy, lúc này Mộ Dung Ngôn mới cảm thấy yên tâm hơn.

Sau đó Mộ Dung Ngôn dò xét ở xung quanh, rồi mở miệng nói với tôi: “Cái vạc này hẳn là thứ mà lần trước anh đã nói, dùng người sống để luyện đan đúng không?”

"Ừm! Đúng vậy."

"Cũng lớn quá rồi! Thật không biết cái vạc lớn như vậy, sau khi luyện chế ra đan dược thì sẽ có hiệu quả như thế nào!" Mộ Dung Ngôn có chút nghi ngờ.

Nhưng chuyện này thì làm sao tôi biết được, cho nên tôi tiếp tục mở miệng nói: “Chuyện này tôi cũng không biết rõ ràng, nhưng nghe nói nó được gọi là Huyết Thi đan.”

"Huyết Thi Đan, nghe cái tên này là biết không phải thứ tốt lành gì rồi!" Mộ Dung Ngôn cau mày nói.

"Vốn là như thế này, hiện tại thứ này đã ở trong tay chúng ta, chúng ta phải nghĩ cách để phá huỷ nó, sau đó lại kiểm tra xem cái bọn tà giáo này đã luyện chế ra nó như thế nào." Tôi nhìn chằm chằm vào cái vạc rồi nói.

Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu: "Chuyện này anh cứ xem rồi làm đi. Tiếp theo, tôi có một tin tức tốt phải nói cho anh biết!"

"Ồ? Tin tốt gì?" Tôi có chút ngạc nhiên.

"Ừm! Còn nhớ Bích Lạc Thạch mà lần trước anh đã mang về không?"

Bích Lạc Thạch, cái này thì tôi đương nhiên nhớ kỹ.

Đây là thứ mà Lão Phong đã dùng hết sức để đập xuống, còn chúng tôi thì liều mạng để mang nó về.

Tôi khẽ gật đầu, Mộ Dung Ngôn nở nụ cười, nói tiếp: "Vốn định để ngày mai sẽ nói cho anh biết, nhưng lại không ngờ đêm nay đã phải tới nơi này rồi."

"Ngay trước khi tôi đến, chúng tôi đã lợi dụng mảnh nhỏ của Bích Lạc Thạch và Bích Lạc Thủy kia để gieo trồng gốc Âm Thảo đầu tiên, đồng thời thành công trong giai đoạn ổn định lại một đồng bạn không có hồn cách. Hiện tại chúng tôi đã nắm vững được một số mánh khóe, chỉ cần có được một khối Bích Lạc Thạch kia, sau này sẽ có thể trồng ra được càng nhiều Âm Thảo hơn."

Nghe vậy, trong lòng tôi không khỏi vui vẻ, đây đúng là chuyện tốt mà.

Bây giờ bọn họ đã trồng được một gốc Âm Thảo, e rằng gốc thứ hai, gốc thứ ba cũng không còn xa nữa...

Tôi cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Thật sao, vậy thì quá tốt rồi."

Bằng cách này, tất cả những rủi ro mà chúng tôi gặp phải và những khó khăn mà chúng tôi đã phải chịu đựng trong chuyến đi đến núi Lang Nha kia không phải là vô ích.

Nếu là như vậy thì sau này nhóm chiến khôi đã phản bội và chạy trốn khỏi tà giáo Mắt Quỷ, ví dụ như đám người Mộ Dung Ngôn. Bọn họ sẽ không còn sợ tình cảnh không có tác dụng của Âm Thảo sẽ dẫn đến hồn thể bất ổn, cuối cùng là hồn bay phách tán.

Bình Luận (0)
Comment