Huyết Thi Đan kia rất quỷ dị, bên trong đó còn chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ, hơn nữa còn tạo thành một bóng người, mặc dù cuối cùng lại hóa thành một vũng chất lỏng màu đen tanh tưởi.
Khi đó, chúng tôi không phát hiện bất cứ điều gì bất thường, cho nên chuyện này đã được để yên.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau rời khỏi nhà kho.
Ngay khi rời khỏi nhà kho, dường như tất cả chúng tôi đều cùng xuất hiện triệu chứng ho khan.
Lại bởi vì phải nhanh chóng lên đường, cho nên chúng tôi cũng không quản chuyện này nữa.
Có vẻ như kể từ đó, tất cả chúng tôi đều bị ho khan nhẹ và không liên tục.
Kết hợp những thứ này và liên tưởng đến những thay đổi trong tối nay, tôi ngạc nhiên phát hiện ra rằng nguồn gốc của tất cả những điều này là do Huyết Thi Đan bán thành phẩm kia.
Vừa nghĩ đến đây, cả khuôn mặt tôi đều biến sắc.
Sau đó tôi lập tức nói với Mộ Dung Ngôn: "Tôi nghĩ ra rồi, Huyết Thi Đan. Chính là do Huyết Thi Đan kia gây ra."
“Huyết Thi Đan?” Mộ Dung Ngôn không có trải qua cảnh tượng đó, tự nhiên không biết.
Nhưng hiện tại tôi không có thời gian để giải thích, bởi vì lúc đó tôi không phải là người duy nhất có mặt, mà tất cả mọi người đều ở đó.
Nếu tôi bị trúng chiêu, liệu sư phụ, Độc đạo trưởng, Lão Phong, Dương Tuyết và thậm chí là cả đám người Hồ Lục gia, có phải tất cả bọn họ đều giống như tôi, đều đã hít phải màn sương mù màu đỏ đó và bị gieo vào người yêu khí mà không hề hay biết không?
Nếu đúng là như vậy, vậy thì nó thực sự quá mức khủng bố.
Vì vậy, tôi vội vàng nói với Mộ Dung Ngôn đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Không hay rồi! Ngoại trừ tôi, lúc đó tất cả mọi người đều có mặt, e rằng ít nhiều gì mỗi một người trong số bọn họ đều đã hít phải sương mù của Huyết Thi Đan..."
Tôi đang vội vàng nói ra, nhưng Mộ Dung Ngôn và Mạc bà bà lại có chút không hiểu rõ lắm.
Nhưng tôi cũng không giải thích mà vội vàng lấy di động ra định gọi cho sư phụ.
Nhưng sau khi lấy điện thoại ra, tôi lại phát hiện ra nơi này hoàn toàn không có tín hiệu.
“Chết tiệt!” Tôi lo lắng nói.
"Đồ cặn bã, rốt cuộc thì chuyện này là sao, anh đang nói cái gì vậy?" Mộ Dung Ngôn tiếp tục hỏi.
Thấy mình có dùng điện thoại thì cũng không thể gọi được, hiện tại tôi chỉ có thể kể cho Mộ Dung Ngôn nghe từng chút một về những gì đã xảy ra trong ngày hôm đó.
Khi nghe tôi nói rất có thể là sau khi viên Huyết Thi Đan kia vỡ vụn, nó đã sinh ra một làn sương mù màu đỏ có chứa yêu khí ở bên trong rồi dính lên tất cả chúng tôi, Mộ Dung Ngôn nghe xong thì cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Đồng thời mở miệng nói: "Nếu nói như vậy, ngoài anh ra, vẫn còn mười một người khác cũng có thể bị giống anh sao?"
"Đúng vậy, lúc đó tất cả chúng tôi đều đứng xung quanh, mà sương mù đó cũng xuất hiện cực kỳ nhanh. Cho nên rất có thể những người khác cũng giống như tôi đều đã xuất hiện yêu hoá. Hiện tại nhất định phải thông báo cho mọi người biết, cho dù là ứng phó hay là đề phòng, đều hết sức cần thiết." Tôi vội vàng lên tiếng.
Mộ Dung Ngôn nghe vậy cũng dùng sức gật đầu, biết rõ tình thế cấp bách.
Chỗ của tôi thì đã ổn rồi, hơn nữa trong lúc nhất thời bên phía tôi đã tìm ra cách để đối kháng với yêu khí này.
Nếu những người còn lại cũng giống như tôi, cũng xuất hiện tình trạng yêu hoá, hơn nữa lại không tìm được cách đối kháng với yêu khí, cuối cùng là biến thành những con quái vật không phải người cũng không phải yêu, vậy coi như là đã quá muộn rồi.
Mộ Dung Ngôn cũng nghĩ đến điều này, lúc này không chút do dự mà vội vàng nói với tôi: “Còn đứng thất thần ở đó làm gì, mau rồi khỏi đây rồi đi gọi điện thoại đi. Tôi sẽ thông qua linh bài mà hiện thân tới nhà của anh để thông báo cho sư phụ biết."
Nhưng tôi lại lộ ra vẻ mặt chua xót: “Sư phụ không có ở nhà, ông ấy đang ở khách sạn trong nội thành!”
Mộ Dung Ngôn nhướng mày, nhưng còn không đợi cô ấy nói chuyện, tôi đã bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi Thi Muội, sau khi cô hiện thân thì chạy đến miếu Thành Hoàng ở trấn trên và thông báo cho đám người Hồ Lục gia, Hồ Thất Nãi và cả Hồ Mỹ về vấn đề này, hiện tại tôi sẽ quay trở về, nếu dọc đường có tính hiệu thì tôi sẽ gọi điện thông báo cho bọn họ ngay... "
Nói xong, tôi cũng không quan tâm đến những chuyện khác mà bắt đầu chạy ra bên ngoài.
Mộ Dung Ngôn cũng không ngăn cản, nói thẳng luôn: "Được! Tôi đi ngay đây! Mạc bà bà, bà đi theo Đinh Phàm đi."
“Vâng, tiểu thư!” Mạc bà bà cung kính nói, sau đó lắc mình một cái rồi đi theo phía sau tôi.
Hai tay của Mộ Dung Ngôn kết ấn, thân thể của cô ấy cũng run lên theo, trong nháy mắt đã biến mất khỏi nơi này.
Sau một khắc, một làn sương mù bắt đầu xuất hiện ở trước linh bài của Thi Muội trong nhà của tôi, sau đó Mộ Dung Ngôn ngưng tụ thành hình rồi lập tức lao ra khỏi nhà, chạy về hướng miếu Thành Hoàng.
Còn tôi thì bước đi như bay, bắt đầu chạy ra khỏi Mộ Dung phủ.