Thi Muội (Dịch Full)

Chương 885

Chương 885 Chương 885

Sư phụ nghe vậy, ánh mắt khẽ động, lại nhìn về phía Độc đạo trưởng đang gầm thét và giãy giụa không ngừng, rồi nói với Mộ Dung: “Cô gái, cô có cách nào có thể cứu được lão Độc không? Trước đó nếu không phải lão Độc vì muốn cứu tôi mà từ bỏ sự an toàn của bản thân thì ông ấy cũng sẽ không trở nên như vậy…”

*****************

Khuôn mặt của sư phụ tràn đầy u sầu, ông ấy muốn Mộ Dung Ngôn nhanh chống cứu Độc đạo trưởng.

Lão Phong và Phong ca nghe xong thì lúc này cũng nhìn về phía Mộ Dung Ngôn.

Độc đạo trưởng bị yêu hoá, trước mắt bên phía chúng tôi không có bất kỳ năng lực hay biện pháp nào có thể giúp Độc đạo trưởng rút ra toàn bộ yêu độc và yêu khí ở trong cơ thể của ông ấy.

Tất cả bọn họ đều đặt toàn bộ hy vọng vào quỷ tu cường đại là Mộ Dung Ngôn ở trước mặt này có thể tìm ra cách và giúp đỡ Độc đạo trưởng.

Nhưng mà Mộ Dung Ngôn nghe xong, lại thở dài một hơi, có chút tiếc nuối nói: "Sư phụ, tôi cũng không thể làm gì được. Tuy nhiên, Độc đạo trưởng lại khác với mọi người, tuy trong người của mọi người vẩn còn sót lại độc tố, nhưng có thể tự mình khống chế, hơn nữa cũng có thể triệt để tiêu trừ. Còn yêu khí của Độc đạo trưởng đã xâm nhập vào tuỷ, bám rễ rất sâu, muốn triệt để tiêu trừ yêu khí, ngay cả tôi cũng không làm được.”

Sau khi nghe câu trả lời của Mộ Dung Ngôn, trái tim của mọi người không khỏi "thình thịch" một tiếng, Lão Phong thì càng giống như rơi xuống thung lũng băng.

Lão Phong đã làm thuyền nô trong suốt mười năm, trong khoang thuyền tối tăm và ẩm ướt đó chỉ có Phong ca ở cùng với cậu ta.

Thật vất vả lắm mới có thể thoát khỏi con thuyền quỷ đó và gặp được Độc đạo trưởng.

Điều này khiến Lão Phong lần đầu tiên cảm nhận được sự phụ thuộc vào người khác ngoài Phong ca, đối với Lão Phong mà nói, Độc đạo trưởng chính là cha của cậu ta.

Bây giờ lại tận mắt nhìn thấy "cha" của mình như vậy, hơn nữa còn không có khả năng chữa trị và phương pháp nào, điều này làm cậu ta vô cùng tuyệt vọng.

Trong lúc nhất thời đã khiến Lão Phong nhụt chí, mặc dù không đáp lời, nhưng nhìn cậu ta lại giống như rất bi thương và lãnh đạm, lúc này hốc mắt của cậu ta cũng đã đỏ hoe.

Về phần Phong ca đang cưỡi lên người của Độc đạo trưởng, đồng thời áp chế Độc đạo trưởng lại hung hăng liếc nhìn Lão Phong một cái, hừ lạnh nói: "Thằng rác rưởi chết tiệt kia, Lão già khốn kiếp này còn chưa chết đâu! Nhìn cậu như vậy..."

Giọng điệu của Phong ca tràn đầy sự khinh thường, sau đó lại nhìn về phía Mộ Dung Ngôn: “Cô gái, lão già khốn kiếp này đã hoàn thành giai đoạn yêu hoá thứ nhất, cô có cách nào để lão già này khôi phục lý trí, đồng thời có cách nào khác có thể duy trì trạng thái này mãi mãi, không còn tiếp tục yêu hoá nữa không?"

Nói một cách tương đối, một tên cà lơ phất phơ và cực kỳ vô lại như Phong ca, lúc này lại trở nên cực kỳ bình tĩnh, thậm chí là lý trí hơn bất cứ ai.

Mà trên khuôn mặt của anh ta cũng không nhìn ra bất cứ sự bi thương nào.

Nói cách khác, Phong ca không có một loại cảm xúc như bi thương, cũng không có cách nào để thể hiện ra nó.

Thảo nào Phong ca vẫn luôn cảm thấy chướng mắt đứa em trai lão Phong này của mình, suốt ngày nói Lão Phong yếu duối, chịu không chịu nổi mười năm thống khổ đó.

Còn nói, những cay đắng mà bọn họ đã gặp phải đều do một mình anh ta gánh chịu.

Thậm chí còn xóa đi hoặc không muốn nhắc đến thân thế của Lão Phong, cũng như đoạn ký ức mà Lão Phong đã quên.

Nói rằng đoạn ký ức và quá khứ đó vô cùng cay đắng, Lão Phong nhất định sẽ không thể chịu đựng được.

Tất nhiên, Lão Phong cũng không phải là loại người không thể chịu nổi như Phong ca nói, cùng lắm Lão Phong cũng chỉ đỏ mắt mà thôi.

Lão Phong cũng chú ý đến, nhưng chỉ nhìn về phía Mộ Dung Ngôn.

Mộ Dung Ngôn nghe Phong ca hỏi, sau khi nhìn Độc đạo trưởng đã bắt đầu bình tĩnh lại rồi nói: "Chuyện này tôi chưa từng trải qua, trước mắt cũng không có cách nào làm cho Độc đạo trưởng tỉnh táo lại. Nhưng sau khi trở về, tôi sẽ tìm người khác hỏi xem, có thể tìm ra giải pháp ứng đối nào khác không!"

“Vậy làm phiền cô rồi!” Phong ca nói.

Lão Phong cũng nói với Mộ Dung Ngôn: "Cảm ơn!"

Sau đó, Độc đạo trưởng bị Mộ Dung Ngôn phong ấn các huyệt vị lớn, lúc này cũng dần dần lấy lại bình tĩnh.

Ông ấy bắt đầu ngừng giãy giụa, cũng trở nên mơ màng sắp ngủ.

Chúng tôi cũng có thể cảm thấy rất rõ ràng, lúc này yêu khí ở trong cơ thể của Độc đạo trưởng đang dần dần bình tĩnh lại, không còn bất ổn giống như trước nữa.

Khuôn mặt gớm ghiếc ban đầu cũng đã bắt đầu dần trở lại bình thường.

Mà điều quan trọng nhất chính là, chúng tôi phát hiện một trong hai con mắt nửa mở nửa nhắm của Độc đạo trưởng đã dần dần mất đi đồng tử của động vật và đã biến thành mắt người.

Thấy vậy, Lão Phong kích động nói với Độc đạo trưởng: "Sư phụ, sư phụ, người còn nhận ra con không?"

Vừa dứt lời, đôi mắt nửa nhắm nửa mở của Độc đạo trưởng đột nhiên mở ra.

Bình Luận (0)
Comment