"Độc tiền bối, đắc tội rồi!"
Nói xong, tôi trực tiếp tiến lên, tách miệng của Độc đạo trưởng ra rồi cứ thế mà khống chế ông ấy.
Lão Phong thấy thế thì cũng đút thuốc thẳng vào miệng của Độc đạo trưởng. Sau đó còn cho ông ấy uống một ngụm nước, thấy Độc đạo trưởng đã nuốt thuốc xong thì tôi mới bỏ tay ra.
Sau khi Độc đạo trưởng uống thuốc xong thì vẫn còn giãy giụa, không ngừng phát ra tiếng “Gào gào”, nếu chỉ nghe tiếng thôi thì không khác gì đang nghe tiếng của dã thú.
Tiếp theo đó, Lão Phong và tôi đứng sang một bên và lo lắng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ước chừng khoảng mười phút sau, thuốc mới có thể phát huy tác dụng.
Độc đạo trưởng vốn còn đang giãy giụa, lúc này ông ấy cũng đã bình tĩnh lại.
Quan trọng hơn, chúng tôi phát hiện ra cũng vào thời điểm này lông ở trên cơ thể của ông ấy đã bắt đầu rụng dần hoặc biến mất.
Đôi móng vuốt sắc nhọn như loan đao của ông ấy, lúc này cũng đã dần dần khôi phục thành bàn tay của con người.
Con ngươi giống như dã thú kia cũng dần biến thành con ngươi của con người, trở nên trong sáng.
Thấy vậy, Lão Phong tỏ ra rất kích động: "Sư phụ, sư phụ, sư phụ..."
Sau khi Lão Phong kêu lên mấy tiếng, rốt cục Độc đạo trưởng cũng tỉnh táo lại, ông ấy tựa hồ có chút yếu ớt, chậm rãi quay đầu lại: "Tiểu, Tiểu Phong..."
Độc đạo trưởng nói xong rồi lại nhìn về phía tôi: “Tiểu Phàm!
Thấy Độc đạo trưởng đã nhận ra chúng tôi, móng vuốt và đồng tử cũng đã khôi phục, tôi có thể khẳng định ngay tại chỗ là Độc đạo trưởng đã rút đi thú tính và khôi phục lý trí.
"Lão phong, có lẽ tình hình của Độc tiền bối đã ổn định lại rồi." Tôi vui vẻ nói.
Dường như Phong Tuyết Hàn cũng có chút kích động: "Sư phụ, người chịu khổ rồi, hiện tại con sẽ cởi trói cho người!"
Vừa dứt lời, Lão Phong đã bắt đầu cởi trói cho Độc đạo trưởng, tôi cũng tiến lên trợ giúp.
Sau một thời gian, Độc đạo trưởng đã lấy lại được tự do.
Ngay sau đó, Độc đạo trưởng mới chậm rãi ngồi dậy, dựa vào đầu giường, có vẻ rất mệt mỏi.
Ông ấy nhìn về phía hai tay đã khôi phục thành tay người của mình, khẽ thở dài: "Tiểu Phong, sư phụ thật không nghĩ tới, chính mình còn có thể khôi phục thần trí, chỉ là không biết các con đã dùng cách gì vậy?"
Phong Tuyết Hàn vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng giờ phút này trên khuôn mặt của cậu ta cũng lộ ra một nụ cười: "Sư phụ, nói ra thì rất dài. Tất cả những điều này đều là nhờ có sự giúp đỡ của Đinh Phàm, Đinh tiền bối và mấy vị Hồ Tiên. Nếu không có bọn họ, sư phụ cũng sẽ không thể khôi phục lại thần trí nhanh như vậy! Vì lý do này, Đinh tiền bối và Hồ Mỹ còn bị thương..."
*****************
Nghe Phong Tuyết Hàn nói xong, nét mặt của Độc đạo trưởng cũng hơi thay đổi.
Sau đó, ông ấy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía tôi, rồi lo lắng nói: "Tiểu Phàm, sư phụ của con và tiên gia xuất mã đều bị thương sao?"
Thấy Độc đạo trưởng lo lắng như vậy, tôi khẽ gật đầu: “Sư phụ và Hồ Mỹ bị thương, hiện tại bọn họ vẫn đang nghỉ ngơi…”
Tôi trịnh trọng nói, tựa hồ Độc đạo trưởng rất lo lắng, không ngừng hỏi tôi về tình hình chi tiết.
Vốn tôi không muốn nói, dù sao Độc đạo trưởng vừa mới khôi phục, cũng cần phải được nghỉ ngơi, cho nên tôi không muốn nhiễu loạn tâm trí của ông ấy.
Kết quả là dưới vẻ mặt chất vấn của Độc đạo trưởng, tôi thấy mình không thể giấu được nữa cho nên đã buột miệng nói ra mọi chuyện.
Sau khi Độc đạo trưởng nghe xong chuyện làn da ở phía sau lưng của sư phụ bị luồng khí màu đen ăn mòn, xương sườn ở bên trái của Hồ Mỹ bị gãy thì không khỏi có chút lo lắng, ông ấy muốn tới cửa để gặp sư phụ và Hồ Mỹ.
Với trạng thái hiện tại của Độc đạo trưởng, đừng nói đến chuyện muốn đi gặp sư phụ và Hồ Mỹ, cho dù ông ấy muốn thì cũng không có sức để làm.
Ông ấy vừa mới đứng dậy thì đã cảm thấy cái đầu của mình nặng trĩu xuống, khó mà cất bước.
Lão Phong và tôi vội vàng ngăn ông ấy lại, sau khi thuyết phục Độc đạo trưởng, để ông ấy yên tâm nghỉ ngơi, đợi đến khi trạng thái tinh thần của ông ấy khá hơn thì đến gặp sư phụ tôi và Hồ Mỹ cũng không muộn.
Dù sao Độc đạo trưởng cũng vì sư phụ tôi mà hy sinh thân mình, lúc này mới dẫn đến việc chính mình bị yêu hóa, cuối cùng khiến yêu khí xâm nhập vào trong xương tủy.
Mặc dù Độc đạo trưởng đã khôi phục lại sự tỉnh táo, nhưng tình trạng thể chất của ông ấy lại không được tốt lắm.
Dưới sự thuyết phục của tôi và Lão Phong, cuối cùng Độc đạo trưởng cũng chịu nằm xuống giường.
Bởi vì cơ thể bị suy nhược, cho nên chẳng được bao lâu, Độc đạo trưởng đã ngủ thiếp đi.
Tôi thấy tình trạng của Độc đạo trưởng đã ổn định, cho nên cũng không định ở lại thêm nữa.
Sau đó tôi chào hỏi Lão Phong một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi tôi chuẩn bị rời đi, Lão Phong đã đưa cho tôi rất nhiều thuốc và bảo tôi mang về cho sư phụ dùng.
Tôi cũng không khách khí mà cầm lấy hết, dù sao diện tích vết thương ở trên lưng của sư phụ cũng rất lớn, cần dùng rất nhiều thuốc.