Thi Muội (Dịch Full)

Chương 927

Chương 927 Chương 927

Về phần Mắt Quỷ, thực lực càng cao thì địa vị càng cao.

Chính vì thế mà thực lực của đối thủ chắc chắn cũng không tính là rất mạnh.

Ba người chúng tôi nhìn nhau một cái rồi gật đầu, sẵn sàng đi đến nơi hẹn để đấu một trận.

Đương nhiên, đối phương cũng có thể mạnh hơn cả ba người chúng tôi, dù sao thì đạo hạnh của ba người chúng tôi cũng chỉ mới đến cảnh giới cấp Đạo Sư mà thôi, nếu muốn đối phó với đám hung hồn ác quỷ thì còn có thể, nhưng nếu muốn đối phó với đám yêu nhân của tà giáo thì không mấy chắc chắn.

Nhưng ở trong tay của chúng tôi cũng không bị hạn chế bởi chút sức mạnh này.

Bởi vì Lão Phong có thể tuỳ thời mà đánh thức Phong ca, cầu anh ta ra tay tương trợ, còn tôi thì cũng có thể triệu hồi Mộ Dung Ngôn và Hồ Tộc.

Có những con át chủ bài này ở trong tay, chúng tôi có thể chắc chắn được hơn 80% là sẽ đánh bại được tên yêu đạo Mắt Quỷ kia.

Vì vậy mà tôi đã nói ngay tại chỗ với cái đầu lâu sương mù đen đó: "Được! Mày cứ chờ đó, bọn tao sẽ đến đó ngay!”

“Tốt! Bổn toạ sẽ ở đó chờ chúng mày tới!” Nói xong, cái đầu lâu màu đen kia “Oanh” một tiếng nổ tung, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Sau khi nhìn thấy cái đầu lâu sương đen kia biến mất, tôi liền nhìn về phía Lão Phong và Dương Tuyết, sau đó mở miệng nói: "Nếu đã đưa ra thông báo chiến đấu, chúng ta liền lên đường đi!"

Lão Phong không nói gì mà trực tiếp gật đầu.

Dương Tuyết “Ừ” một tiếng rồi phụ hoạ: "Được! Vừa hay có thể nhìn xem một chút, rốt cuộc thì cái tên có mắt không tròng này trông như thế nào!"

Sau đó, chúng tôi cũng không dừng lại mà trực tiếp quay người rồi rời khỏi phòng và đi xuống lầu dưới.

Chờ đến khi xuống tới lầu dưới, tôi liền nhìn thấy Ngô Huệ Huệ đang ôm chân ngồi xổm ở dưới ánh đèn đường.

Hiện tại lúc nhìn thấy ba người chúng tôi đi xuống lầu, cô ấy lập tức đứng dậy, sau đó hưng phấn nói: "Đinh Phàm, mọi người không sao chứ?"

Nói xong, Ngô Huệ Huệ đã chạy tới.

Tôi mỉm cười với cô ấy rồi gật đầu một cái: "Ừ! Chúng tôi đều không sao, chỉ là đã khiến cho căn phòng của cô có hơi bừa bộn thôi!"

Ngô Huệ Huệ lắc đầu: "Không sao đâu, nhưng nó vẫn ở đó, vẫn còn ở đó sao?”

Mặc dù Ngô Huệ Huệ đã nhìn thấy chúng tôi đi xuống nhưng cô ấy vẫn cảm thấy có chút lo lắng, cho nên mới muốn tự mình xác nhận.

"Đã bị chúng tôi tiêu diệt, cô có thể về nghỉ ngơi rồi!" Tôi tiếp tục nói.

Nhưng Ngô Huệ Huệ hiển nhiên là đã xuất hiện một cái bóng tâm lý: "Tôi, tôi có chút sợ hãi, mọi người có thể ở lại với tôi thêm một chút nữa có được không? Tôi sẽ thu dọn đồ đạc của mình, đêm nay tôi tới chỗ của Minh Tuyết!"

Nghe đến đó, tôi sững sờ mất mấy giây.

Chúng tôi sắp đi ước chiến, nếu chẳng may kéo dài thời gian quá mà để tên đó trốn thoát thì cũng không tốt.

Vì thế nếu tính toán một lúc thì chúng tôi không có đủ thời gian.

Nhìn thấy tôi cau mày, Ngô Huệ Huệ lại nói: "Không phải anh đã nói con quỷ kia đã bị tiêu trừ rồi sao? Chẳng lẽ mọi người còn việc gì phải làm sao?"

Mới vừa nghe Ngô Huệ Huệ hỏi một câu như thế, Dương Tuyết liền xen vào: "Huệ Nhi, mặc dù con quỷ kia đã bị diệt trừ nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc."

"Còn chưa kết thúc sao?" Ngô Huệ Huệ lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Tôi gật đầu một cái nhưng không nói chuyện, trong khi Dương Tuyết lại tiếp tục nói: "Con quỷ đó chẳng qua chỉ là một quân cờ của người khác, bị người khác điều khiển mà thôi. Mà phía sau nó có người muốn mua mạng của cô. Hiện tại chúng tôi chính là muốn đi gặp một lần tên yêu đạo đã điều khiển con lệ quỷ kia, từ đó truy hỏi ra là ai đang lấy tiền muốn làm hại cô…”

********************

Lúc Ngô Huệ Huệ nghe thấy Dương Tuyết nói xong một câu này thì cả người của cô ấy đều ngẩn ra.

Rất rõ ràng, kết quả này không chỉ có chúng tôi không dự liệu được mà ngay cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy bối rối.

Nếu như hôm nay không phải là có chúng tôi thì Ngô Huệ Huệ đã chết rồi, e rằng ngay cả cô ấy còn không biết là có người đã thuê sát thủ để giết chết mình, một cái chết thật khó hiểu và bàng hoàng.

Mãi đến hai ba giây trôi qua thì Ngô Huệ Huệ mới lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mắt trợn to, theo bản năng mà hít ngược một hơi khí lạnh rồi nói: “Là, là có người muốn giết chết tôi sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương và không thể tưởng tượng của Ngô Huệ Huệ, tôi đang đứng ở bên cạnh liền gật đầu rồi nói: "Ừ! Cho nên chuyện này còn chưa tính là đã kết thúc! Để ngăn cản tên đó trốn thoát, chúng tôi cần phải chạy tới đó ngay bây giờ. Đêm nay cô cứ ở trong nhà đi. Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu!"

Nói xong, tôi lại lấy một lá bùa ở trong túi của mình ra rồi đưa cho Ngô Huệ Huệ: “Cầm lấy cái này!”

Ngô Huệ Huệ máy móc mà tiếp lấy lá bùa từ trong tay của tôi, bộ dáng đó như thể đã mất đi chủ kiến.

Nhưng lúc này, tôi thực sự không có thời gian để trò chuyện và giải thích với Ngô Huệ Huệ, vì vậy mà sau khi bản thân đã đưa lá bùa đó cho Ngô Huệ Huệ thì tôi đã vẫy tay với mọi người, sau đó lại lần nữa mở miệng đáp: “Chúng ta đi!”

Bình Luận (0)
Comment