Sau khi người phụ nữ này nhìn thấy vẻ mặt không tin của tôi, cô ấy không có giải thích mà chỉ hờ hững nói một câu: "Hương Chúc Trương quả thực là sư phụ của tôi. Muốn cái gì thì nói luôn đi, lằng nhà lằng nhằng. Anh không cảm thấy phiền sao?”
Cô gái trẻ tuổi này còn sốt ruột và có vẻ rất thiếu kiên nhẫn hơn cả chúng tôi.
Nhưng việc tôi tìm đến Hương Chúc Trương để đi lấy Thực Cổ Âm kia là chuyện không bình thường, cho nên tôi đã kìm nén tính nóng nảy của mình mà tiếp tục hỏi đối phương một câu: "Vậy xin hỏi khi nào thì sư phụ của cô sẽ trở về? Chúng tôi có việc quan trọng muốn nói với ông ấy."
Cô gái trẻ nghe xong thì trợn mắt nhìn về phía chúng tôi, sau đó lộ ra vẻ rất không kiên nhẫn: "Có thể là lát nữa, nhưng cũng có thể là ngày mai!"
Lão Phong và tôi đều cau mày, bởi vì Độc đạo trưởng hiện đang chịu khổ vì bị yêu hóa, cho nên chúng tôi thật đúng là không có nhiều thời gian để đi dây dưa như vậy.
Thấy Hương Chúc Trương không quay lại ngay, tôi lại nói với cô gái trẻ: “Nếu sư phụ của cô không trở về ngay, vậy thì cô có thể tự mình quyết định mà đưa cho chúng tôi một ít Thực Âm Cổ được không?”
Mặc dù cô gái trẻ này đang lộ ra vẻ mặt có chút buồn bực, nhưng khi nghe tôi nói ra ba chữ “Thực Âm Cổ”, sắc mặt của cô ấy đã lập tức thay đổi.
Sau đó, cô ấy còn nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ: “Cái gì, Thực Âm Cổ gì cơ, tôi không biết…”
Tuy cô gái trẻ này nói là mình không biết, nhưng vẻ mặt kinh ngạc cùng nghi ngờ và giọng nói lắp bắp đó rõ ràng là đã bán đứng cô ấy rồi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, lão Phong đã lo lắng đến mức lập tức nói với cô gái trẻ kia: “Người đẹp, chúng tôi có thể trả tiền, bao nhiêu tiền đều được!”
“Trả tiền cái gì? Tôi đã nói rồi, tôi không biết! Các người tìm nhà khác đi!” Nói xong, cô gái này còn đẩy lão Phong một cái, định đuổi chúng tôi đi.
Nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên duỗi tay trái, sau đó xòe lòng bàn tay trái của mình ra: “Cô xem cái này đi!”
Vừa nói, tôi vừa mở năm ngón tay của mình ra, một bông hoa có hoa văn trông giống như hoa sen màu đen được in trên lòng bàn tay tôi chợt lộ ra ngoài.
Mặc dù căn phòng này hơi tối, nhưng cũng không phải là tối đen không có ánh sáng, cho nên bằng mắt người vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một hoa văn dài ở trên lòng bàn tay của tôi.
Khi cô gái trẻ nhìn thấy hoa văn ở trên lòng bàn tay tôi, cơ thể của cô ấy đột nhiên run rẩy một chút, vẻ mặt càng thêm ngẩn ngơ.
Phải mất vài giây sau thì cô gái này mới có phản ứng.
Cô ấy không nói gì, mà chỉ dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn về phía tôi.
Tôi cũng không né tránh ánh mắt của cô ấy, cứ như vậy mà cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, cô gái trẻ đột nhiên lấy từ trong túi ra một lá bùa.
Lá bùa này có chút kỳ lạ, nửa vàng nửa đen, phù văn ở trên đó cũng rất kỳ quái, chính là loại mà tôi chưa từng thấy qua.
Sau khi cô gái đó lấy ra một lá bùa như vậy, kế tiếp chính là một tay kết ấn, trong miệng còn lẩm bẩm niệm vài câu, nhưng tôi lại nghe không rõ.
Tiếp đó, cô ấy đã chĩa kiếm chỉ này thẳng vào đoá hoa sen đen ở trên lòng bàn tay của tôi.
Kết quả là ngay sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Lá bùa màu vàng đen của cô gái này đột nhiên bốc cháy.
Ngay khi cô gái trẻ này buông tay ra, lúc này lá bùa kia đã bắt đầu bay lên bay xuống ở trong phòng, như thể có ai đó đang thổi không khí từ bên dưới.
Mà điều càng thêm quỷ dị chính là, ánh lửa phát ra từ lá bùa kia lại lập tức biến thành hình dạng giống như một bông hoa một cách kỳ lạ.
Ánh lửa phát ra cũng có màu xanh đậm giống như một đoá hoa sen chìm nổi ngay trong căn phòng này, khiến cho người xem hãi hùng khiếp vía, không thể tin được.
Bởi vì tôi không biết rõ là đang xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt có chút kinh dị mà nhìn chằm chằm mọi thứ ở ngay trước mặt mình.
Nhưng cô gái trẻ lại nhịn không được mà hít ngược một hơi khí lạnh, giống như bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ vậy.
Một lúc sau, cô gái trẻ kia mới nhìn về phía chúng tôi, giọng điệu cũng lập tức thay đổi: "Các người, các người là ai? Tại sao lại có Hắc Liên Hỏa?"
Hắc Liên Hỏa? Đây là cái trò gì vậy, chẳng lẽ người này đang nói về đoá hoa sen đen ở trên lòng bàn tay của tôi sao?
“Ý của cô là cái hoa văn này sao?” Tôi hỏi.
Cô gái trẻ nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng, chính là cái hoa văn này, làm sao anh có được nó?"
******************
Hắc Liên Hỏa là thứ mà tôi chưa từng nghe nói qua, nhưng hoa văn hoa sen màu đen này là của Thi Muội đưa cho tôi.
Tôi do dự một lát rồi nói với cô gái trẻ: "Đây là thứ mà một người bạn của tôi đưa cho. Cô ấy kêu tôi mang theo thứ này đến chỗ này của các cô là có thể lấy được Thực Âm Cổ!”