Tôi nhướng mày, vội vàng nói với sư phụ: "Sư phụ, chúng con đã lấy được đồ rồi, chúng ta vẫn nên nhanh đưa Độc tiền bối đến khu mộ hoang ven sông đi, chờ đến khi chúng ta đến đó, ông ấy tự nhiên sẽ được cứu!"
Lúc nhìn thấy người bạn già của mình từng bước bị yêu độc biến thành cái dạng này, trong lòng của sư phụ cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lúc này lại nghe tôi nói như vậy thì cũng không muốn lãng phí thêm một giây phút nào nữa.
Sau đó ông ấy lập tức gật đầu với tôi: "Được! Hiện tại liền đi..."
*********************
Nói là làm, bởi vì thời gian không chờ đợi ai cả.
Càng để lâu thì càng bất lợi đối với tình huống của Độc đạo trưởng, mức độ yêu hóa sẽ ngày càng lớn, yêu độc sẽ xâm nhập sâu hơn vào tủy xương của ông ấy, từ đó khó có thể rút ra được.
Vì vậy, ba người chúng tôi không thể tiếp tục lãng phí thêm thời gian nữa, sau khi nâng Độc đạo trưởng đã biến thành người không ra người, sói không ra sói kia lên rồi chạy ra khỏi phòng.
Tôi mở cửa xe, sau đó lập tức ném Độc đạo trưởng vào bên trong.
Cũng may lúc này trên đường đi không có người, nếu chẳng may bị hàng xóm nhìn thấy thì sẽ bị sợ chết khiếp mất.
Dựa theo ước định, tôi cần phải đến khu mộ hoang nơi Chu Vận đang ở trước.
Nơi này không xa lắm, chỉ cách hồ chứa nước một chút.
Sau khi tôi lái xe đến hồ chứa nước, ba người chúng tôi lại bế Độc đạo trưởng ra khỏi xe, rồi đi dọc theo con đường ven sông đến bờ sông.
Trên đó hầu như chưa có người đặt chân, đường không dễ đi, còn có rất nhiều bụi gai và những thứ khác.
Nhưng lúc này chúng tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cắn răng không ngừng lao về phía trước.
Đi bộ khoảng nửa tiếng, cuối cùng chúng tôi cũng đến được khu mộ hoang nơi Chu Vận đang ở.
Ngày này và trước kia cũng không có nhiều sự khác biệt, vẫn là dáng vẻ đó.
Tấm bia đá trấn áp Chu Vận ở dưới đó vẫn ở nguyên chỗ cũ, xung quanh còn có một vài đống đất nhỏ.
Tôi biết rất rõ mấy cái đống đất nhỏ đó đều là gia nô và thủ hạ ở trong nhà của Chu Vận.
Nhưng vừa đến nơi này, sư phụ nhất thời sửng sốt một chút, bởi vì lần đầu tiên tới đây, sư phụ còn giao chiến với mấy tên thủ hạ của Chu Vận.
Lúc này lại tới đây khiến cho ông ấy không khỏi cảm thấy thắc mắc: "Tiểu Phàm, đây là nơi mà con nhắc đến sao? Không, không phải là chỗ của Thi Muội sao?"
Nhìn thấy sư phụ thấp giọng nói với mình như vậy, tôi ở bên cạnh giải thích: "Vâng, chính là nơi này. Thực ra thì chủ nhân của nơi này có mối giao tình với Thi Muội!”
Sư phụ nghe tôi nói như vậy thì gật đầu một cái, sau đó không nói gì nữa.
Cùng lúc đó, lão Phong cũng quay đầu lại: “Lão Định, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Nghe lão Phong hỏi như vậy, tôi ra hiệu cho lão Phong đợi một chút, sau đó tiến lên một bước, chắp tay hướng về phía bia đá dưới gốc cây lớn ở phía xa xa rồi nói: “Chu tiểu thư, Đinh Phàm đến đây để bái phỏng!”
Vừa dứt lời, khung cảnh vốn đang yên tĩnh chợt thổi đến một trận gió lạnh.
Những đám cỏ dại cao ngang người ở xung quanh bắt đầu “Hô hô hô” đung đưa.
Không chỉ có như thế, xung quanh khu mộ này lại đột ngột nổi lên từng đợt khí âm hàn.
Chúng tôi có thể thấy những vệt trắng lờ mờ đột nhiên bốc lên từ bên trong mấy cái phần mộ này.
Mọi người đều là người trừ tà, cho nên vừa nhìn thấy khí trắng bay ra từ những ngôi mộ này thì biết rõ hiện đang xảy ra chuyện gì.
Chính những dã quỷ trong những ngôi mộ này đã xuất hiện.
Nhưng mọi người cũng coi như là người từng trải qua sóng gió, cho nên sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đều giữ lại được sự bình tĩnh, không hề hoảng sợ.
Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy từng cô hầu gái có sắc mặt tái nhợt, mặc đồ trắng từ từ bước ra khỏi ngôi mộ.
Số lượng cũng không coi là nhiều, cùng lắm là năm hoặc sáu người.
Ngoài những cô hầu gái mặc áo trắng này ra, một bóng người chậm rãi bay ra từ một ngôi mộ khác.
Thân hình dần dần ngưng tụ, cuối cùng biến thành một người đàn ông trung niên ăn mặc theo phong cách nhà Thanh.
Người đàn ông kia cao lớn, vạm vỡ, vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng lại đi từng bước một về phía chúng tôi.
Sư phụ đã từng chiến đấu với nam quỷ này trước đây, cho nên đương nhiên biết gã mạnh đến mức nào.
Nhưng lúc này, ông ấy vẫn lộ ra vẻ mặt bất động thanh sắc, cứ như vậy mà dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương.
Một lúc sau, nam quỷ này đã đến trước mặt chúng tôi.
Gã liếc nhìn chúng tôi một cái, cuối cùng đem ánh mắt của mình rơi trên người của tôi: “Đinh công tử, đồ đã mang tới chưa?” Nam quỷ không có biểu hiện gì, nhìn cực kỳ bình tĩnh.
Nghe đối phương nói như vậy, tôi tự nhiên biết gã đang nói cái gì.
Sau đó tôi nhanh chóng lấy ống tre chứa Thực Âm Cổ ra: “Mang tới, Thực Âm Cổ ở ngay đây!” Nam quỷ liếc nhìn ống tre ở trong tay tôi, giơ tay lên, sau đó đặt lòng bàn tay của mình lên ống tre.
Ngay sau đó, tôi lập tức cảm nhận được từ trong lòng bàn tay của nam quỷ kia đột nhiên phóng ra từng luồng âm khí lạnh lẽo.
Âm khí này không ngừng tuôn trào, mạnh mẽ đến mức khiến tôi cảm thấy như tay của mình đã bị đóng băng vậy.
Nhưng ngay khi từng luồng âm khí lạnh lẽo này xuất hiện, Thực Âm Cổ ở trong ống tre cũng đã bắt đầu xao động.