Thi Muội (Dịch Full)

Chương 98

Chương 98 Chương 98

“Mẹ nó! Sao ở đây lại xuất hiện nhiều lệ quỷ như vậy!” Hàn Tuyết Phong vừa thở hổn hển vừa mắng một câu.

Đồng thời, bước chân cũng không ngừng lại, chạy theo chúng tôi về phía nội thành, nơi này không có lệ quỷ nào ngăn cản.

Sư phụ và những người khác cũng đều hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ ở xung quanh đây lại có nhiều lệ quỷ như vậy.

Hơn nữa, nhìn tư thế này thì chúng tôi đã bị bao vây từ ba phía.

Nếu không có tôi nhắc nhở, thì đám người của sư phụ đã sớm bị bao vây.

Đợi đến lúc đó, chúng tôi sẽ không còn nơi để chạy.

Mọi người đều cảm thấy nguy hiểm, không ngừng tăng thêm tốc độ chạy ra ngoài.

Phía sau có mười mấy lệ quỷ áo trắng đang đuổi theo chúng tôi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại có nhiều lệ quỷ như vậy?”

Lão Tần gia kinh ngạc hỏi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau.

Độc đạo trưởng thì trầm mặc: “Trước đây tôi từng nghe nói, Quỷ Thiên Sư rất giỏi nuôi quỷ, chỗ này nhất định không phải là nơi dừng chân tạm thời của bọn họ mà là ổ nuôi quỷ.”

“Phong Tuyết Hàn cái tên rác rưởi này, mỗi lần chọc vào tổ ong vò vẽ đều muốn ông đi chùi đít!” Hàn Tuyết Phong phẫn nộ, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

Còn tôi thì cảm thấy rất biết ơn cô vợ quỷ.

Nếu không có cô ấy nhắc nhở, có lẽ bây giờ chúng tôi đã rơi vào tình thế nguy hiểm đến táng mạng.

Chúng tôi không ngừng chạy về phía trước với tốc độ rất nhanh.

Ở phía sau, lệ quỷ không ngừng đuổi theo, khoảng cách ngày càng gần.

Kể ra cũng lạ, khi đám lệ quỷ sắp đuổi kịp chúng tôi, thì chúng tôi đã nhảy qua một con mương và chạy lên một con đường đất ở nông thôn.

Đám lệ quỷ sắp đuổi kịp chúng tôi đã dừng lại trước con mương.

Dường như không có cách nào đuổi theo chúng tôi, cho nên bọn họ đều đứng đó với vẻ mặt tức giận.

Đám lệ quỷ hú hét dữ dội với chúng tôi, nhưng không có lệ quỷ nào dám băng qua con mương.

“Sư phụ, hình như bọn họ không đi qua đây được.” Tôi phát hiện ra điều đó và nói với sư phụ.

Sư phụ và những người khác cũng quay đầu nhìn mấy lần, sau khi phát hiện ra đúng là như vậy thì chúng tôi đều dừng lại, không chạy nữa.

Nhất thời chúng tôi cũng không hiểu là chuyện gì, đây chỉ là một con mương nhỏ hôi thối. Cũng không phải là biển lửa, sao bọn họ lại không đuổi theo.

Trong lúc chúng tôi đang thắc mắc thì tên ác quỷ đã bước ra từ trong đám lệ quỷ, hắn đứng ở phía trước con mương.

Nhìn chằm chằm vào chúng tôi tức giận nói; “Coi như mấy người chạy nhanh, nhưng chuyện này còn chưa xong đâu, sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm được bọn mày, sau đó lấy mạng chó của bọn mày!”

Hàn Tuyết Phong có tính cách nóng nảy, thuộc về tính cách của xã hội đen.

Nghe thấy lời này liền nổi giận, nói: “Mày nói cái gì? Có giỏi thì qua đây mà giết bọn tao!”

Kết quả, vừa nói ra chữ “giết”, Độc đạo trưởng đang đứng ở bên cạnh đã đánh mạnh vào gáy của Hàn Tuyết Phong.

Hàn Tuyết Phong không có đề phòng, chỉ nghe “ A” một tiếng, Hàn Tuyết Phong liền ngã xuống đất.

Nhưng vẫn chưa hôn mê bất tỉnh, toàn thân run rẩy, hai mắt trợn trắng, tựa hồ lên cơn co giật giống như người bị trúng gió.

Trong miệng vẫn còn khàn khàn nói : “ Lão, lão già chết tiệt, ông, ông dám đánh lén tôi ...”

“Độc đạo trưởng, chuyện gì vậy.” Sư phụ và lão Tần gia đều rất kinh ngạc không hiểu vì sao Độc đạo trưởng lại làm như vậy.

Mà Độc đạo trưởng cũng không giải thích, chỉ trầm mặt ngồi xuống.

Sau đó ông ấy đã lấy ra từ trong túi một lọ thuốc dự phòng, lấy ra một viên thuốc trực tiếp nhét vào miệng của Hàn Tuyết Phong.

Đồng thời dùng giọng nói lạnh lùng nói với Hàn Tuyết Phong đang trợn trắng mắt, toàn thân co giật: “Ra ngoài lảm nhảm đủ rồi, bây giờ nên trở về...”

Vừa dứt lời viên thuốc đã bị Hàn Tuyết Phong nuốt vào bụng.

Sư phụ và Lão Tần gia không hiểu nhưng tôi thì biết rất rõ ràng và cũng biết tác dụng của viên thuốc này là gì.

Nhất định là để khống chế quỷ hồn của Hàn Tuyết Phong, nhưng lúc này Hàn Tuyết Phong có chút không cam tâm, trong miệng còn mấp máy: “Lão, lão lừa ...”

Kết quả lời vừa dứt, viên thuốc đã phát huy tác dụng, cơ thể của Hàn Tuyết Phong đã ngừng cử động.

“Độc Ngạo, đồ đệ của chú mày làm sao vậy? Vì sao lại khác nhau đến vậy?”

Lão Tần gia cảm thấy khó hiểu.

Sư phụ cũng nhìn về phía Độc đạo trưởng, tôi cũng không nói gì.

Dù gì đây cũng là bí mật của Phong Tuyết Hàn tôi không tiện nói ra.

Độc đạo trưởng lộ ra vẻ thất thần, thở dài nói: “Đồ đệ của tôi mệnh khổ, song sinh mệnh hồn, bị quỷ hồn của người anh quấn lấy.”

Độc đạo trưởng cũng không nói dài dòng, chỉ nói một câu như vậy.

Sư phụ và Lão Tần gia nghe thấy lời này đều giật mình.

Bình Luận (0)
Comment