Ngô Huệ Huệ cầu cứu, gặp phải lệ quỷ lấy mạng, thuận tiện tìm ra được một tên yêu đạo được gọi là Bảo Khánh Vương. Cuối cùng lại phát hiện ra chính nữ chính của Hồ Nữ U Hồn là Chu Tĩnh đã bỏ tiền ra mời người tới để làm hại Ngô Huệ Huệ.
Nhưng kết quả thì sao? Ngô Huệ Huệ đại nạn không chết, nhưng kẻ chủ mưu Chu Tĩnh ở đằng sau màn đã bị Bảo Khánh Vương giết chết.
Sau khi chiến đấu suốt đêm và xử lý thi thể của Chu Tĩnh, vốn định có thể an tĩnh qua mấy ngày.
Nhưng sau đó thì sao? Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, bên phía Độc đạo trưởng lại xảy ra chuyện, đã xuất hiện yêu biến giai đoạn hai.
May mắn thay, Mộ Dung Ngôn đã tìm ra cách loại bỏ yêu độc, sau đó chúng tôi đi tới chỗ của Hương Chúc Trương lấy Thực Âm Cổ trước.
Nhưng thật không ngờ lại gặp được Bảo Khánh Vương, nhưng đáng tiếc là cuối cùng lại không thể giữ Bảo Khánh Vương kia lại.
Như vậy xem ra, ngày sau bên phía chúng tôi lại có thêm một kẻ thù khác nữa rồi.
Lần sau gặp lại, e rằng sẽ lại là một cuộc chiến đấu sinh tử nữa.
Hiện giờ, kẻ thù mà chúng tôi kết xuống càng ngày càng nhiều, thế lực cũng lớn đến kinh người.
Quỷ Tam Nguyên, Dì Mỹ Nhân, Trương Tử Đào, tà giáo Nhật Nguyệt, người áo đen Lăng Thiên, cộng thêm cái tên Bảo Khánh Vương này nữa.
Mẹ nó, cảm giác giống như chính mình có kẻ thù ở khắp mọi nơi vậy.
Tôi nằm xuống giường, trong đầu không ngừng hồi tưởng về những thứ này.
Càng nghĩ càng thấy đầu óc nặng trĩu, luôn có cảm giác như mạng sống của mình lúc nào cũng gặp phải nguy hiểm.
Đến cuối cùng, tôi cũng mặc kệ luôn.
Mẹ kiếp, bản thân đã tạo ra nhiều kẻ thù như vậy, chết thì chết vậy, dù sao thì chính mình đã chọn con đường này thì đành phải nghiến răng đi tiếp.
Sau khi suy nghĩ về điều đó, cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối rồi.
Tôi không có ý định ở trong phòng chờ đợi, mà định đi đến Quỷ Mã Lĩnh một chuyến.
Tôi phải nói cho Mộ Dung Ngôn biết về phương pháp giải trừ Âm hôn mà tôi có được từ chỗ của Độc đạo trưởng, để cô ấy cũng có thể tham khảo, huống chi, chẳng phải tôi cũng nên đích thân đi nói lời cảm ơn về chuyện của Độc đạo trưởng đúng không?
Lúc này sư phụ đã rời giường, hiện đang ngồi ở trên ghế so pha xem TV.
Thấy tôi đã rời giường thì kêu tôi đi ăn chút gì đó.
Chính mình cũng cảm thấy rất đói nên tôi đã tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó chào sư phụ rồi nói là muốn đi tới Quỷ Mã Lĩnh.
Khi sư phụ nghe tin tôi sắp đi Quỷ Mã Lĩnh thì đã nhờ tôi gửi lời nhắn cho Mộ Dung Ngôn, thay ông ấy nói lời cảm ơn vì đã giúp đỡ Độc đạo trưởng.
Về điều này, không cần sư phụ mở miệng thì tôi cũng sẽ tự mình nói.
Sau đó, tôi rời khỏi nhà và đi thẳng tới Quỷ Mã Lĩnh.
Thời tiết đã dần chuyển ấm, cho nên ban đêm chỉ mặc một lớp quần áo cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Tôi một mình bước tới vùng núi hoang vu, sau đó vội vã đi xuyên qua màn đêm.
Khi tôi đến Quỷ Mã Lĩnh, bầu không khí lạnh lẽo quen thuộc đó lại bao trùm lấy tôi.
Tôi không dừng lại mà đi thẳng vào chỗ sâu trong khu rừng.
Mộ Dung Phủ vẫn như xưa, nhà cao cửa rộng, trên cao có treo hai chiếc đèn lồng đỏ.
Sau khi tôi hít một hơi thật sâu thì đi thẳng đến Mộ Dung Phủ.
“Đông đông đông” Tôi gõ cửa, Mộ Dung Phủ lập tức mở ra.
Người mở cửa là một cô hầu gái được làm bằng giấy trắng, biểu tình cứng đờ, sau khi thấy người tới là tôi thì tỏ ra rất cung kính mà nói: “Cô gia!”
Tôi cười với người giấy trắng kia, sau đó nói: “Tiểu thư nhà cô có ở đây không?”
Người giấy trắng nghe tôi hỏi như vậy thì trả lời một cách máy móc: “Tiểu thư biết tối nay cô gia sẽ tới, cho nên đã sớm đợi ngài ở phía sau hậu viện!”
Sau khi nghe người giấy trắng nói như vậy, tôi không khỏi sửng sốt trong giây lát.
Từ khi nào mà Mộ Dung Ngôn lại biết tính quẻ và biết tôi sẽ tới đây vậy?
Sau khi do dự một lát thì tôi cũng không lãng phí thời gian nữa, mà kêu cô hầu gái bằng giấy trắng kia dẫn đường.
Cô hầu gái kia cũng không đứng ngơ ngác thất thần mà dẫn tôi đi thẳng vào Mộ Dung phủ.
Một lúc sau, chúng tôi đã mơ hồ nghe thấy có người đang khảy đàn.
Thanh âm kia rất êm tai, giống như làn gió xuân trong lành, ngay cả một người không hiểu về nhạc như tôi, sau khi nghe xong thì vẫn có cảm giác như đang tắm trong gió xuân.
Khi chúng tôi tiến về phía trước, tiếng đàn kia cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng, tôi được cô hầu gái dẫn vào trong sân.
Vừa bước vào sân thì đã nhìn thấy một cô gái mặc một thân áo trắng tóc đen mang theo phong cách cổ xưa, lúc này đang ở đỡ cầm ở trong tay.
Ngón tay của cô gái này thon dài và mảnh khảnh, mỗi một lần rơi xuống đều có tiếng đàn véo von vang vọng.
Dù chỉ nhìn được một phía nhưng cảnh tượng đó lại làm tôi như si như say.
Cô ấy không ai khác chính là người vợ quỷ có tính tình táo bạo và thích đánh đập tôi, Mộ Dung Ngôn.