“Mẹ nó! Thằng nhóc đó gặp phải vận chó má gì vậy!”
“Mẹ kiếp, có còn thiên lý nữa không? Ông đây đẹp trai như vậy mà hiện tại vẫn là chó độc thân, còn tên nhóc đó trông như shit, vậy mà lại có cô bạn gái xinh đẹp như vậy!” Hai tên béo qua đường mặt đầy mụn kia nhìn đến mức mặt mũi tràn đầy vẻ thanh xuân, nhưng trong lời nói lại lộ ra vẻ khinh thường.
Khi bước đi thì có cảm giác như mình đang bị bao quanh bởi những ánh mắt hâm mộ và ghen tị của người qua đường, mà điều này khiến cả người tôi sướng muốn chết.
Sau đó, tôi đưa Mộ Dung Ngôn đến một số cửa hàng quần áo của nữ.
Mộ Dung Ngôn cũng mặc thử vài bộ quần áo, nhưng kết quả lại phát hiện, dường như không có gì mà Mộ Dung Ngôn không mặc được, chỉ có thể nói đúng một chữ là “đẹp” để miêu tả.
Vốn dĩ tôi muốn mua những bộ quần áo đó cho Mộ Dung Ngôn, nhưng vì trong đó có nhiều bộ quần áo rất đắt tiền, mà tôi lại không thể mua nổi, cho nên trong lòng cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng dường như Mộ Dung Ngôn cũng biết tôi thiếu tiền cho nên cũng không nói gì mà chỉ mặc thử mấy bộ quần áo kia, sau đó kêu tôi đưa cô ấy đi chơi.
Tôi biết rất rõ có lẽ cô ấy thích những bộ quần áo đó.
Có lẽ cô ấy lo lắng tôi sẽ suy nghĩ nhiều nên sau khi đi dạo một chút thì chuẩn bị rời đi.
Mẹ nó! Trong lòng tôi có một cảm giác lạ lùng, khó nói lên lời.
Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, chúng tôi đã đi đến quảng trường.
Quảng trường có rất nhiều ánh đèn đủ mọi màu sắc, có rất nhiều búp bê hoạt hình, người đi đường cũng rất nhiều, tạo nên khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Mộ Dung Ngôn đã có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng vì dương khí ở đây quá nặng nên ngay cả khi có một người sống minh xứng như tôi che chở, cộng thêm đạo hạnh siêu cường của Mộ Dung Ngôn thì cũng có chút không thể chịu đựng được.
Chơi được khoảng hai tiếng, Mộ Dung Ngôn lập tức kêu tôi đưa cô ấy đi, nói là dương khí quá nặng, cho nên cô ấy có chút chịu không nổi.
Thấy Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi cũng không chút chậm trễ mà nhanh chóng đưa Mộ Dung Ngôn trở lại hầm gửi xe dưới lòng đất, chuẩn bị rời khỏi đây, đi đến phố cổ Long Dương để dự tiệc.
Ban đầu, vốn dĩ mọi chuyện đều rất thuận lợi, cũng không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Nhưng khi chúng tôi đến hầm gửi xe thì lại có chuyện xảy ra.
Không đợi chúng tôi lái xe rời đi, một trận âm thanh gầm rú đột nhiên vang vọng khắp hầm gửi xe.
Sau đó thì thấy một số siêu xe từ xa lao tới như đang chạy đua với nhau.
Tôi và Mộ Dung Ngôn thấy thế thì cố tránh sang một bên.
Đây hẳn là một số phú nhị đại không biết sống chết, suốt ngày cầm lấy tiền của cha mẹ rồi lái xe thể thao rêu rao khắp nơi.
Vốn dĩ chuyện này cũng không tính là gì, bởi vì hiện tượng này có ở khắp mọi nơi.
Nhưng điều tôi hoàn toàn không nghĩ tới chính là, khi chiếc siêu xe dẫn đầu kia đi ngang qua chúng tôi lại đột nhiên phanh gấp lại, sau đó lập tức nghe được một tiếng “Roẹt”, cuối cùng một chiếc xe thể thao Porsche đã dừng lại vững vàng ở ngay trước mặt chúng tôi.
Sau đó tất cả những chiếc xe thể thao ở phía sau cũng lần lượt dừng lại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi không khỏi nhướng mày, nhưng tôi vẫn chuẩn bị mang Mộ Dung Ngôn rời đi.
Tuy nhiên, cửa sổ xe của chiếc xe thể thao Porsche dẫn đầu kia bất ngờ hạ xuống, sau đó có một thanh niên đeo kính râm thò đầu ra ngoài.
Nhưng nụ cười đó lại hướng về phía Mộ Dung Ngôn rồi nói: “Cô em xinh đẹp đi đâu thế? Để anh đưa em đi!”
Lúc nhìn thấy đối phương đang đến gần chỗ của Mộ Dung Ngôn thì tôi lại cảm thấy khó chịu. Mẹ nó, cô gái này là cô vợ trẻ của ông đấy!
Tôi lập tức tiến lên phía trước một bước: “Tôi có xe, không cần anh đưa!”
Nói xong tôi còn ấn mạnh vào chiếc điều khiển từ xa ở trong tay.
“Bip Bip” Chiếc xe hơi nhỏ cách đó không xa lập tức lóe lên ánh đèn, còn cái tên lái xe thể thao kia vừa nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt tại chỗ, ngay sau đó đã phát ra một trận cười “ha hả” đầy giễu cợt.
“Mày đùa tao à? Chiếc xe nát này mà cũng dám lấy ra chở người.”
Tôi lại cười toe toét: “Xe nát thì không thể chở người à?”
Tên kia thấy tôi như thế thì trực tiếp tháo kính râm xuống: “Nhóc con, mày nhìn cho rõ đây. Thứ này của ông là một chiếc Porsche 911, cũng là thứ mà cả đời này của mày cũng không mua nổi. Nghèo mà cũng đi tán gái sao? Lại còn là một cô gái xinh đẹp như vậy!”
“Liên quan đết gì đến mày!” Tôi không chút khách khí mà mở miệng nói.
Mộ Dung Ngôn không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút ấm áp.
Kết quả là tôi vừa dứt lời, tên đó đã lập tức “cạnh” một tiếng mở cửa xe, rồi bước xuống xe.
Vài chiếc xe phía sau thấy vậy thì cũng bước xuống xe.
Tất cả đều là phú nhị đại trẻ trung và giàu có, đều ăn mặc bảnh bao và phóng túng.
“Nhóc con, mày không phục à! Có tin ông đập nát xe của mày không!” Người đàn ông đứng trước mặt tôi kiêu ngạo mở miệng, trên người nồng nặc mùi rượu.
Cùng lúc đó, bốn phú nhị đại khác cũng vây quanh lại đây.
Nhìn trận thế này thì tôi không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, xem ra nếu không giáo huấn mấy tên nhãi con này một chút thì bọn họ sẽ không biết trời cao đất rộng.