“Đợi lát nữa Độc Cô Vân Dao sắp đi ra rồi, đại ca trực tiếp làm theo lời nói của đệ, chinh phục được nàng.”
“Nhất định là sẽ quỳ gối dưới gấu áo đen của huynh.”
Ba người còn lại cũng là gật đầu phụ họa.
“Đại ca xuất mã, chắc chắn mã đáo thành công!”
“Chúc đại nga tối nay có thể ngựa phi nước đại, vung roi lên đường!”
“Chính là tối nay, chọn ngày không bằng gặp ngày.
Lâu Bản Vĩ kích động.
Hắn vỗ xương đùi một cái, hưng phấn nói: “Được! Mấy người đều chuẩn bị một chút, một lát nữa làm chút đậu phộng!”
“Không có vấn đề, đại ca!” Mọi người trăm miệng một lời.
Lâu Bản Vĩ đứng dậy vuốt áo choàng, liếc mắt ra hiệu cho mọi người, vút một cái đi qua góc cua ở trên đường.
Hắn tràn đầy niềm tin, một bộ dáng vẻ nhất định phải xử lý được.
Đây là góc tường Độc Cô Vân Dao nhất định phải đi qua.
Lâu Bản Vĩ chuẩn bị để cho Độc Cô Vân Dao cảm nhận một chút, cái gì gọi là ở góc rẽ gặp được người thích.
Vì thế hắn đứng chờ ở các loại góc tường.
Đó là bởi vì trên cơ sở sách lược Cẩu Tử tặng, hắn đã tăng thêm một chút lý giải của bản thân.
Đó chính là ở trên cơ sở không biết xấu hổ, tăng thêm một chút mơ mộng.
Gặp nhau ở gã rẽ, cảm giác lãng mạn đó đã trực tiếp được kéo căng!
Tiếp đó thuận thế hôn lên mò xuống dưới, vậy thì…
Lâu Bản Vĩ cười ra tiếng ở trong lòng.
Hắn tin tưởng chắc chắn loại hành động và phương pháp này, nhất định sẽ có hiệu quả.
Chỉ chốc lát sau.
Độc Cô Vân Dao bước từng bước chân dãi trắng nõn, thân hình uốn éo giống như thủy xà cùng với bờ mông đào mật đi đến.
Cẩu Tử hưng phấn hô lớn: “Mục tiêu xuất hiện, nhanh nhanh nhanh, hiệu ứng đặc biệt bên trên.”
Linh Vương nghe vậy vội vã phất tay.
Chỉ thấy đất bằng bất ngờ dâng lên một trận gió lốc nho nhỏ, vừa đúng lúc xoay quanh người Lâu Bản Vĩ.
Con gió lốc nho nhỏ này khiến áo đen cả người của Lâu Bản Vĩ phồng lên, khiến áo choáng đen của hắn đón gió bay lên, phập phồng mãnh liệt.
Vừa đúng lúc Độc Cô Vân Dao đi đến góc tường.
Thời điểm nàng chỉ còn thiếu một chút nữa là đụng vào trước ngực Lâu Bản Vĩ.
Đột nhiên Độc Cô Vân Dao dừng bước, trong nháy mắt thân thể đã mãnh liệt phản ứng lại, cũng nhau chóng lui về phía sau hai bước.
Nàng nhìn rõ người ở góc rẽ chính là Lâu Bản Vĩ, thì lập tức lông mày nhíu lại, cả mặt lộ vẻ đề phòng.
Lâu Bản Vĩ thấy nàng không đụng vào lồng ngực của mình, vội vàng thay đổi sách lược.
Hắn thâm tình chậm rãi lên tiếng nói: “Độc Cô Vân Dao, trong vô số sinh linh của thiên hạ, nhưng hết lần này đến lần khác vận mệnh lại khiến cho ta gặp gỡ nàng ở đây.”
“Đây cũng không phải là điều dùng một chữ trùng hợp để khái quát, đây là duyên phận trời cao ban cho, chúng ta phải trân quý thật tốt. Vì thế, ta có thể ôm nàng được không? Dùng danh nghĩa của duyên phận.”
“Cút!”
Cả mặt Độc Cô Vân Dao đen xì nói một câu.
Nàng căn bản không để ý đến công tử ăn chơi Lâu Bản Vĩ, chỉ muốn lách qua bên người hắn.
Lâu Bản Vĩ không nói hai lời nghênh đón lây, ngăn ở trước mặt của nàng.
Hắn muốn phát huy tinh thần da mặt dày không biết xấu hổ đến cực điểm, quấn quít chặt lấy nàng.
“Vân Dao, phía trước vẫn còn con đường dài để đi, ta và nàng tìm kiếm ngược xuôi, nàng muốn đi đâu ta có thể làm bạn với nàng, ở bên nhau chính là lời tỏ tình tốt nhất.”
Độc Cô Vân Dao nhìn thấy con đường phía trước bị ngăn cản, lại nghe thấy Lâu Bản Vĩ nói rõ ác tâm của mình như vậy.
Nàng quả thực là tức giận trong lòng, cả người nổi hết da gà.
Đây là một loại phản ứng băng lửa hai tầng cùng áp.
“Đăng đồ lãng tử, cách ta xa một chút! Nếu như ngươi còn đi theo ta nữa, ta sẽ cho ngươi biết mặt!”
Dứt lời, Độc Cô Vân Dao trực tiếp rút lợi kiếm ra, kề ở trên cổ Lâu Bản Vĩ.
“Hỏi thế gian tình là gì, mà cứ khiến người ta thề nguyền sống chết… Tình không biết từ đâu đến, mà một hướng thâm tình, không biết kết cục ra sao, mà vẫn luôn chờ đợi…”
Vừa nói, hai ngón tay Lâu Bản Vĩ duỗi ra, nhẹ nhàng đẩy trường kiếm ra ngoài.
“Vân Dao tại sao nàng lại không có lòng thương tiếc mà đi hạ thủ với một người là mỹ nam tử chứ?”
“Lòng yêu thích cái đẹp người nào cũng có, tình cảm hâm mộ ta không có cách nào kìm chế được, ta cảm mến nàng, tại sao lại trở thành đăng đồ lãng tử trong miệng của nàng chứ?”
Lời nói của Lâu Bản Vĩ chính trực ngay thẳng, ngữ khí thâm tình ánh mắt sâu sắc.
Trong thâm tình còn xen lẫn ưu thương nhàn nhạt, bên trong sâu sắc còn mang theo từng tia từng tia u buồn.
“Cút!”
Độc Cô Vân Dao chỉ cảm thấy một cỗ tà khí nhập thể, cả người một trận lạnh buốt, trong lòng vô cùng ghê tởm.
Nàng trực tiếp đá một cước vào trên lồng ngực của Lâu Bản Vĩ, trong nháy mắt đã đá hắn bay ra ra hơn mười mét.
Chương 2446 - Quân sư quạt moĐám người Cẩu Tử thấy thế, lập tức xông đến, đỡ Lâu Bản Vĩ đứng dậy.
“Thế nào rồi đại ca?”
“Đại ca, huynh không sao chứ!”
Lâu Bản Vĩ nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Độc Cô Vân Dao rời đi, rồi che lấy ngực của mình, điềm đạm đáng thương nói: “Đau, lòng ta đau quá.”
“Mau, mau xoa bóp cho đại ca.”
Cẩu Tử hô lớn.
Ngô Công thấy thế bước nhanh về phía trước, hàng trăm cái chân vò động lên ngực của Lâu Bản Vĩ.
“Đại ca không đau không đau.”
Cẩu Tử ngồi xổm xuống kiên nhẫn an ủi: “Huynh đừng gấp cũng đừng nản nhí, nhìn tình huống thế này có lẽ là phương pháp của chúng ta xảy ra vấn đề, cũng không phải là mị lực của đại ca xảy ra vấn đề.”
“Ha, đó là vấn đề gì?” Lâu Bản Vĩ ngẩng đầu hỏi.
“Đây nhất định là bản thân muội tử này có vấn đề, chúng ta đổi mục tiêu khác là được, hôm nay huynh chắc chắn sẽ là thúc ngựa vung roi!”
“Cẩu ca nói đúng, là muội tử có vấn đề, không phải vấn đề của đại ca!” Linh Vương vội vã bổ sung.
“Ừm, hình như cũng có chút đạo lý.”
Lâu Bản Vĩ xoa cằm, thoáng cái trong lòng hết đau.
Hai mắt ảm đạm của hắn lại lần nữa bắn ra ánh sáng.
Lâu Bản Vĩ quét sạch hiu quạnh, lại lần nữa phấn chấn nói: “Quân sư, ngươi nói thật?”
“Hoàn toàn chính xác! Bởi vì có cái gọi là tạm biệt là tạm biệt luôn, tiếp theo càng ngoan hơn.” Cẩu Tử kiên định nói.
Lâu Bản Vĩ đưa mắt nhìn bốn phía, có chút hưng phấn nói: “Người tiếp theo là ai?!”
Ngô Công liên tiếp móc tờ giấy ra, chiều dài khoảng chừng mấy chục mét.
Nó dính một chút nước miếng lên tay, mấy trăm cái tay bắt đầu lật qua lật lại tra xét danh sách.
“Đại ca, gần đây đệ giúp huynh tìm kiếm ở trong thành hơn trăm ngàn muội tử tướng mạo tư sắc song toàn, huynh tùy ý chọn mộ người ở trên danh sách này, chọn xong chúng ta lập tức xuất kích!”
Lâu Bản Vĩ vô cùng hài lòng nhìn lại danh sách.
“Tiểu Dạ Phong, ngươi làm rất tốt!”
Cẩu Tử chen vào nói: “Đại ca, đột nhiên đệ nghĩ đến, sách lược của chúng ta còn có một chỗ cần phải cải thiện.”
“Ồ? Chỗ nào cần cải thiện?”
“Ta tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mặt dày không biết xấu hổ, đồng thời đại ca còn cẩn phải chỉnh chu đơn giản bản thân một chút.”
“Chỉnh chu như thế nào?”
“Phải nổi bật khí chất dương cương, phải nhìn có vẻ cao lớn uy mãnh ngoại trừ con gió lốc Linh Vương vừa mới làm ra, tốt nhất còn cần phải có một con tọa kỵ vô cùng oai hùng, như thế mới thể hiện rõ ràng khí chất bá vương! Một khối khí chất này, nhất định có thể nắm bắt thật chặt.”
Mọi người nghe vậy, nhao nhao cảm thấy lời nói của quân sư quạt mo này, rất có đạo lý.
Hắc Hùng Nãi Tề vội vã phụ họa, hai người đang lo người khác đã hiến kế tặng danh sách, còn bản thân mình lại không có đất dụng võ đây.
“Đại ca, đệ có thể làm tọa kỵ cho huynh!”
“Ha ha ha, rất tốt, có ngươi làm tọa kỵ, một khối khí chất này chắc chắn không có một chút sơ hở nào, có thể nói là hoàn hảo!” Lâu Bản Vĩ tự tin cười nói.
Nãi Tề cũng ngây ngô cười theo.
Lâu Bản Vĩ thấy đại thế đã thành, lập tức phóng khoáng khua tay nói: “Đi, chúng ta đi đến thành bắc!”
Tiếp đó, quan đoàn mấy người trực tiếp nhảy lên nóc nhà mái xong, khí thế hùng hổ đi về phía thành bắc.
Trên đường, bọn họ vẫn không quên quan sát hàng người đi lại tấp nập.
Thành bắc.
Trên đường phố.
Một thiếu nữ vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng vóc dáng của nàng tỷ lệ với dáng vẻ loly, đang ôm một thành trường kiếm đi dạo ở trên đường.
Đúng lúc này.
Đột nhiên trước mặt của nàng xuất hiện một trận gió lốc nhỏ, cuốn thân váy dài của nàng lên.
“A!”
Nàng hét lên một tiếng, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía trước.
“Chính là lúc này! Đại ca, nhớ kỹ động tác phải nhanh, tư thế đẹp trai hơn, còn phải uy vũ bá khí!”
Tổng chỉ huy Cẩu Tử phất tay hô to.
“Được!” Lâu Bản Vĩ tự tin nói.
Hắn cưỡi con gấu đen, bất ngờ từ trên không đáp xuống đất.
Cẩu Tử nhìn thấy một màn này, trong lòng thấp thú thầm nghĩ: Đây là công pháp từ trên trời giáng xuống, gọi là thiên thần hạ phàm!
“Oanh!”
Con gấu đen đáp xuống bên trên tảng đá màu xanh trên con phố, đập cho dưới đất nứt vỡ thành mạng nhẹn.
Để làm nổi bật vẻ hung hãn của mình, thể hiện rõ sự bưu hãn của lão đại, Hắc Hùng thét lên một tiếng dài.
“Ngao ô…”
Cát đá, bụi mù thuận theo gió lốc nhỏ bắn tung tóe bốn phía.
Muội tử nhỏ nhắn cũng là người tu luyện, nhưng nghe thấy tiếng hét to vang vọng, cũng bị hù dọa cho hãi hùng khiếp vía.
Nàng nắm thật chặt trường kiếm trong tay, thần sắc sợ hãi đến cực điểm.
Lâu Bản Vĩ đối với sự xuất hiện này hết sức hài lòng, hắn thoáng nhìn một chút dáng vẻ sùng bái của muội tử đối với hắn, cảm xúc bắt đầu lan rộng.
Linh Vương nhìn thấy muội tử đứng không vững, lập tức giảm bớt sức gió, chỉ làm cho gió nhẹ khiên cho áo choàng của Lâu Bản Vĩ nhẹ nhàng bay.
Chương 2447 - Xông vào luân hồiChỉ thấy bộ xương khô lâu chống đỡ cái áo choàng đen, cưỡi ở trên một con gấu đen hung hãn.
Không đợi Lâu Bản Vĩ nói ra lời dạo đầu, muội tử đã phát ra tiếng thét có decibel siêu cao.
“A!!! Yêu quái!!!”
Muội tử hét lớn, co cẳng rồi chạy, đến trường kiếm trong tay cũng ném bỏ.
Để lại Lâu Bản Vĩ và Hắc Hùng kinh ngạc đứng tại chỗ, cả mặt mờ mịt luống cuống.
Tiếp đo Linh Vương thu lại một tia gió nhẹ cuối cùng, hiện trường lâm vào bên trong tĩnh mịch, không khí giống như bị sự lúng túng làm cho đông cứng lại.
“Cạc cạc cạc…”
Trên bầu trời, một con quạ bay qua, phảng phất như là đang cười nhạo nhóm người canh giữ mái nhà.
Cách đó không xa ở trong hư không.
Dịch Phong đứng sừng sững ở trên không trung, trán đầy hắc tuyến nhìn một màn này, thiếu chút nữa phình bụng cười to.
Hắn bất đắc dĩ nhếch miệng, lắc đầu.
Tiếp đó, hắn đáp xuống trước mặt Lâu Bản Vĩ.
Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của Lâu Bản Vĩ, quả thực Dịch Phong không kìm nén được nữa.
Hắn cười nói: “Ha ha ha, loại phương thức tán gái như đệ, cũng muốn cua được cô nương?”
Nhìn thấy người đến là Dịch Phong, Cẩu Tử, Linh Vương, Hắc Hùng, Ngô Công lần lượt kinh hãi, vội vã quỳ xuống dập đầu.
“Bái kiến chủ nhân!”
Đám người Cẩu Tử lộ ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn, trong đó Cẩu Tử là hưng phấn nhất.
Lâu Bản Vĩ theo bản năng xông đến bên chân Dịch Phong, bắt đầu cọt xát.
Dịch Phong sờ lên đầu Cẩu Tử, giọng nói nhẹ nhàng: “Những năm này vất cả cho các ngươi rồi.”
“Không vất cả, không vất cả, chúng ta làm việc cho chủ nhân, cống hiến sức lực cho đại ca, là vinh hạnh của chúng ta.”
“Như chủ nhân, người mới là người vất vả nhất!”
Bọn họ một hồi lấy lòng Dịch Phong.
Dịch Phong cười nhìn về phía Lâu Bản Vĩ, Lâu Bản Vĩ cũng lẳng lặng nhìn Dịch Phong.
Hai người đều không nói gì.
Huynh đệ chính là như thế, cho dù ngàn vạn năm không gặp, cho dù không có liên lạc, lúc gặp mặt cũng sẽ không có bất luận điều gì xa lạ.
Bởi vì hai bên đều biết, hắn vẫn là hắn.
Một chén rượu, một câu nói, một nụ cười, đã đủ rồi.
Sau khi Lâu Bản Vĩ quan sát Dịch Phong xong, thì trực tiếp lên tiếng mắng: “Ngươi đó đừng có ép người, nói hết mọi lời châm chọc, có bản lĩnh ngươi đưa cho ta một chủ kiến đi!”
Khóe miệng Dịch Phong hơi nhếch lên, hắn phất phất tay nói: “Đi theo ta.”
Đám người Lâu Bản Vĩ nghe vậy, tất cả đều hấp tấp đi theo.
Dịch Phong dẫn theo mọi người bay lên tinh không, đi đến trên một tinh cầu.
Hắn đáp xuống trước một tòa nhà lầu, trên tấm biển của tòa nhà treo tấm biển “Hoa viên của mùa xuân.”
Dịch Phong cười nói: “Đi, ta dẫn các ngươi đi cùng đào.”
Lâu Bản Vĩ nhìn thấy tấm biển, mặt lộ vẻ không hiểu.
Đúng vào lúc này.
Một tú bà phong vận dư âm đi lên phía trước đón chào, dẫn mấy người đi vào lầu các.
“Khách quan, mời vào bên trong, có cô nương nào quen biết không?”
Lâu Bản Vĩ nghe vậy bừng tỉnh hiểu ra, lập tức đôi mắt lóe lên ánh sáng.
“Ngươi dẫn chúng ta đi vào chẳng phải là biết hết rồi sao!”
“Oa, khách quan nói hay lắm, có đạo lý, mời vào bên trong mời vào bên trong.”
Lâu Bản Vĩ một ngựa đi đầu, cất bước vào bên trong.
Hắn hoàn toàn không hiểu Dịch Phong dẫn mình đến đây là có ý gì, trực tiếp đảo khách thành chủ. Loại hoàn cảnh này hắn quen hơn!
Đến nơi này Lâu Bản Vĩ giống như là cá gặp nước, như hổ thêm cánh, thuộc như lòng bàn tay…
Trong lầu các, hai hàng các cô nương mặc quần áo khác nhau nhưng vô cùng hở hang, muội tử nóng bóng khom người nói: “Các khách quan tôn quý, chào buổi chiều!”
Đám người Lâu Bản Vĩ thấy thế, lập tức mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn.
Dịch Phong khẽ cười một tiếng, trực tiếp giũ ra một đống tiên tinh rơi xuống trên bàn.
“Đông đông đông…”
Tiên tinh rơi xuống bàn phát ra tiếng vang đông đông đông, khiến cho trái tim đám nữ tử đập loạn, mọi người cảm thấy đến hít thở cũng có chút mất phong thái.
Ánh sáng lóe mắt kia hiếu chút nữa bắn mù dung mạo của đám nữ tử, khiến cho nhiệt tình của các nàng tăng vọt, sức sống bắn ra bốn phía.
Dịch Phong nhìn bà chủ, hờ hững nói: “Nơi này chúng ta đặt bao hết, gọi tất cả muội tử đến đây.”
Tú bà cười đến không khép được miệng lại, lập tức đáo: “Tuân lệnh, các cô nương phục vụ thật tốt mấy vị quan nhân, lão thân đi triệu tập các cô nương khác.”
“Mau tới mau tới, đến ngồi bên cạnh đại gia.”
Lâu Bản Vĩ sốt ruột vội vàng, không kịp chờ đợi gọi mấy tiểu tỷ tỷ đi đên bên cạnh mình phục thị.
“A! Mềm quá, nhuận quá, trơn quá, đúng thật là dễ chịu!”
“Khách quan, đừng có gấp, chúng ta ngồi xuống trước.”
Lâu Bản Vĩ chỉ cảm thấy cả người tê tê dại dại, giống như là có dòng điện đang chạy tán loạn cả người, vô cùng thoải mái.
Sau khi mọi người ngồi xuống, hàng trăm tiểu tỷ tỷ tề tụ.
Trên bàn đầy sơn trân hải vị, hoa quả tươi rượu ngon.
Chương 2448 - Xông vào luân hồi 2Các tiểu tỷ tỷ thổi kéo đàn hát, uyển chuyển nhảy múa, thể hiện các loại thần thông.
Dịch Phong chỉ cảm thấy bản thân mình giống như quay trở lại thời gian sống ở thành Ôn Tửu.
Trong bữa tiệc.
Có mấy vị tiểu tỷ tỷ muốn thân cận Dịch Phong, nhưng lại bị Dịch Phong ngăn lại.
Dịch Phong chỉ quay sang phía Lâu Bản Vĩ, nói với các tiểu tỷ tỷ: “Đều đi sang chỗ hắn đi.”
“Vâng đại nhân.”
Tà âm vang lên, thoáng cái xuân se cả bầu không khí bốc cháy hừng hực.
Mấy người Lâu Bản Vĩ và Cẩu Tử đắm chìm trong đó, không cách nào tự kìm chế được.
Dịch Phong nhìn cảnh tượng thái bình ca múa vui cười, nhìn mấy người huynh đệ thoải mái tràn ngập vui vẻ, không kìm được lộ ra ý cười.
Hắn tụ mình uống rượu thưởng múa, thỉnh thoảng nâng chén đối ẩm với mọi người, tiếng cười nói vui vẻ bên tai không dứt.
Sau một lúc lâu.
Mọi người đã có chút say rượu, Lâu Bản Vĩ vẫn là một bộ dáng vẻ như đói khát.
Dịch Phong lộ ra nụ cười khó mà nhận ra hơi lắc đầu, nhớ đến rất nhiều chuyện cũ.
Chuyện xảy ra giữa mấy huynh đệ, giống như là phim đèn chiếu vậy xuất hiện ở trong đầu Dịch Phong, rõ mồn một trước mắt.
Thời điểm đó người áo đen, có máu có thịt.
Nhưng hôm nay, hắn lại chỉ có thể dùng áo choàng đen bao trùm cả người của mình.
Nhìn một màn này, trong lòng Dịch Phong khó tránh khỏi dâng lên chua xót.
Tuy gia hỏa này vẫn sống sót như trước, thậm chí sống càng không buồn không lo hơn so với ngày trước, nhưng đáy lòng hắn vẫn như cũ giữ lại tiếc nuối và sự không cam lòng.
Đây xem như là áy này trong lòng của Dịch Phong đối với huynh đệ cùng sống cùng chết.
Hắn muốn bù đắp cho Lâu Bản Vĩ.
Oanh ca yến hót vẫn đang tiếp tục, Dịch Phong cũng không hề gấp gáp.
Đợi đến thời điểm tinh thần Lâu Bản Vĩ bước vào hình thức hiền giả, Dịch Phong truyền âm nói: “Thế nào, có muốn giành lấy cơ thể của mình không?”
Lâu Bản Vĩ nghe vậy, tay hắn đang hung hăng vuốt ve muội tử bất ngờ cứng đờ.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Phong ở bên cạnh, thấy Dịch Phong không giống như đang nói đùa.
Thế là hắn đẩy muội tử ra, ngồi xuống bên cạnh Dịch Phong cười hắc hắc.
“Sao hả, ngươi có biện pháp gì sao?”
“Lại lần nữa đi vào luân hồi.”
Dịch Phong lời ít mà ý nhiều nói.
“Bỏ đi, lại lần nữa đi vào luân hồi nào có đơn giản giống như ngươi nói.” Lâu Bản Vĩ lườm hắn một cái.
“Tin ta là được, tự ta có cách.” Dịch Phong tự tin nói.
“Thật sao?” Lâu Bản Vĩ hoài nghi hỏi.
“Bây giờ lão tử là Chí Tôn siêu cấp, chút chuyện này còn không làm được thì còn muốn làm Chí Tôn siêu cấp cái gì nữa. Lẽ nào ngươi không cảm thấy bây giờ kìm nén rất khó chịu sao? Nhiều tiểu tỷ tỷ như vậy, ngươi có thể làm cái gì, dùng xương cốt chọc các nàng?”
Dịch Phong gãi đúng chỗ ngứa, trực tiếp chọc vào điểm đau của Lâu Bản Vĩ.
Lâu Bản Vĩ suy nghĩ chốc lát, thầm nghĩ: Đúng thế, lão tử có thể chọc vào điểm khoái cảm của các nàng, nhưng bản thân lại không thể nào thật sự bước vào hình thúc hiền giả, rốt cuộc đây là ai đang chơi ai vậy?!
Lâu Bản Vĩ rút kinh nghiệm xương máu, vỗ đùi nói: “Mẹ nó, uống xong bữa rượu này, bản đại gia sẽ đi vào luân hồi lần nữa, sau mười tám năm, bản đại gia sẽ chính là một hảo hán chân chính! Đến lúc đó lại đến nơi này đào!”
Trong tinh không vô tận.
Một đạo ánh sáng giống như là sao chổi, xông vào sâu trong vũ trụ.
Dịch Phong đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Bốn người Cẩu Tử vẫn như trước đi ở bên cạnh Dịch Phong.
Nhìn thấy Cẩu Tử và Ngô Công cả mặt dáng vẻ không nỡ, Dịch Phong cười nói: “Các ngươi muốn đi tìm hắn, đi tìm hắn là được.”
“Cảm ơn chủ nhân!” Cẩu Tử và Ngô Công đôi mắt sáng lên, hưng phấn nói.
Dứt lời, Cẩu Tử và Ngô Công cũng hóa thành lưu quang, dùng tốc độ cực nhanh đi về phía ánh sáng ở phía trước.
“Chủ nhân, vậy chúng ta thì sao?” Hắc Hùng và Linh Vương trăm miệng một lời hỏi.
Dịch Phong cười nhẹ một tiếng nói: “Nãi Tề, huyết mạch của ngươi không tầm thường. Ngươi là sủng vật mà Vĩnh Kiếp Chí Tôn để lại, ngài ấy để lại cho ngươi một chút ít truyền thừa, ngươi phải đi theo ta trở về tiếp nhận truyền thừa.”
“Tuân mệnh, chủ nhân.” Gấu đen cung kính nói.
“Về phần ngươi…” Dịch Phong nhìn về phía Linh Vương.
“Ngươi cũng là một viên đại tướng Vĩnh Kiếp Chí Tôn để lại, bây giờ ngươi chỉ còn lại linh hồn, vốn dĩ ta có thể trực tiếp chọn một bộ thể xác cho ngươi, nhưng dù sao đó cũng không phải thân thể của ngươi.”
“Vì suy nghĩ cho tương lai và thành tựu của ngươi, ngươi cùng trở về với ta, trùng nhập luân hồi ở trong thế giới của ta.”
“Tuân mệnh chủ nhân.” Linh Vương cung kính nói.
Chớp mắt mấy ngày đi qua.
Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, cuối cùng Dịch Phong cũng xem như bình tĩnh được lòng mình.
Hắn đi đến vị trí cũ của sơn thôn nhỏ kia, đi đến cửa ra vào của tiểu viện, cứ như thế lẳng lặng nhìn về phía phương xa, chờ đợi người kia.
Chương 2449 - Quay về quá khứThời gian như nước, thời gian thấm thoắt.
Từng ngày mặt trời lên mặt trời lặn cứ trôi qua như thế.
Dịch Phong cũng không sốt ruột.
Hắn đi đến dưới chân núi trong thôn cách đó không xa, khai hoang một mảnh đất.
Hắn hao tốn rất nhiều thời gian, dựa theo hình dáng trong ký ức, dựng một tòa tiểu viện ngói xanh tường trắng.
Trong tiểu viện bàn, ghế dựa, thậm chí là ly, bát đũa đều là do chính tay Dịch Phong chế tạo.
Dịch Phong còn khai khẩn một mảnh ruộng đồng ở phía sau tiểu viện.
Hắn ở bên trong mảnh ruộng đó trồng rất nhiều rau quả và trái cây, đều là loại mà Bạch Phiêu Phiêu thích ăn.
Làm những chuyện này có thể khiến cho Dịch Phong cảm thấy phong phú cuộc sống, cũng có thể làm dịu đi lo nghĩ do chờ đợi tạo thành, bù đắp sự thua thiệt cho Bạch Phiêu Phiêu.
Hắn lấy nhung nhớ hóa thành hành động, muốn khiến cho người mình yêu cảm nhận được cảm giác ấm áp vào thời khắc quay trở về nhà, quay trở lại cuộc sống hạnh phúc trước kia.
Đây là cuộc sống vô cùng bình thường, không khác quá nhiều so với thời gian trước kia.
Dịch Phong chôn rượu ở ngay trong viện, đột nhiên trong lòng có cảm ứng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một vị nữ tử khí chất siêu nhiên, gót sen uyển chuyển đi về phía khu nhà nhỏ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như có ngàn vạn lời nói muốn thổ lộ với hai bên, nhưng hốc mắt lại chỉ đều là đỏ lên.
Dịch Phong bước nhanh ra khỏi tiểu viện, chạy về phía bộ dáng mình nhớ nhung đã lâu.
Hình như Bạch Phiêu Phiêu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng xuất thần nhìn Dịch Phong.
Nàng giống như là đang xác nhận cảnh tượng trước mắt cũng không phải là ảo ảnh trong mơ, dường như là bị kinh hỉ làm cho choáng váng đầu óc, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ.
Không đợi Bạch Phiêu Phiêu đưa ra bất kỳ phản ứng nào, Dịch Phong đã đi đến trước người của nàng, đưa tay ôm chầm nàng vào lồng ngực.
Bạch Phiêu Phiêu ngẩn ra chốc lát, cảm nhận được khí tức trong lồng ngực của Dịch Phong, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Nàng như khóc như nói, nói: “Phu quân…”
Khi hai chữ này nói ra miệng, Bạch Phiêu Phiêu chỉ cảm thấy trái tim mình như ngừng lại, chóp mũi chua chua, khó kìm chế được mà lệ rơi lã chã.
Nước mắt làm tầm mắt của nàng mơ hồ, khiến cho nàng không nói nổi một lời nào.
Dịch Phong ôm chầm lấy người con gái mà mình yêu thương.
Cảm nhận được tâm tình phức tạp kia của Bạch Phiêu Phiêu, trái tim Dịch Phong như bị đao cắt.
Hắn ôn như nói: “Phiêu Phiêu, ta rất nhớ nàng. Thời gian này để nàng chịu ủy khuất, để cho nàng lo lắng rồi, ta sẽ bù đắp cho nàng thật tốt.”
Bạch Phiêu Phiêu ở trong lòng Dịch Phong nức nở khóc, giống như một con chim nhỏ bị thương nhưng lại không biết phải làm sao.
Cho Bạch Phiêu Phiêu là thê tử và đạo lữ duy nhất của Dịch Phong, nàng và Dịch Phong có rất nhiều liên hệ. Năm đó, vì để tránh cho hồng Nguyệt Chí Tôn thông qua nhân quả thăm dò được thế giới Dịch Phong luyện hóa.
Gần như tất cả những người có quan hệ mật thiết với Dịch Phong, đều lần nữa đi vào luân hồi.
Đây là để mê hoặc làm mờ tầm mắt của Hồng Nguyệt Chí Tôn, ẩn giấu thân thận và tất cả mối liên hệ của Dịch Phong.
Bây giờ, Hồng Nguyệt Chí Tôn đã bị tiêu diệt, Bạch Phiêu Phiêu đã thông qua không gian ảo thức tỉnh lần nữa, cuối cùng bọn họ cũng có thể quay trở về bên nhau.
Dịch Phong ôn nhu nói: “Không sao rồi, sau này chúng ta có thể mỗi ngày ở bên cạnh nhau.”
Bạch Phiêu Phiêu gật đầu, ôm chặt lấy Dịch Phong.
Nàng có ngàn vạn lời nói muốn kể rõ với Dịch Phong, nói ra sự ủy khuất của nàng, nói nàng cho dù đã đi vào luân hồi nhưng vẫn như trước không xóa được nhớ nhung, nói ra sự vui vẻ của nàng khi được quay trở về.
Nhưng khi tất cả mọi thứ đến, nàng lại chỉ ôm chặt lấy Dịch Phong.
Dịch Phong khẽ vuốt ve tấm lấm ngọc của cô gái mình yêu, an ủi để nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Hắn ở bên tai Bạch Phiêu Phiêu nói ra sự nhớ nhung của mình đối với nàng, vẽ chân dung, nặn tượng đất cho nàng.
Hắn cưng chiêu hôn lên môi lên trán của Bạch Phiêu Phiêu, vuốt ve khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của nàng, hôn lên gương mặt ửng đỏ, cánh môi mềm mại của nàng.
Mùi thơm U Lan ngan ngát kia khiến Dịch Phong say mê, một loại cảm giác đánh mất rồi lại có được khiến Dịch Phong vô cùng thỏa mãn.
Hai người cứ như thế ôm lấy đối phương, cảm nhận được khí tức xa lạ mà quen thuộc kia của đối phương, cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của người kia.
Giờ khắc này.
Ánh sáng mặt trời không có nóng, gió không còn xôn xao, chim cũng không ồn ào.
Tất cả giống như không có gì thay đổi, lại phảng phất như thay đổi trở nên càng tốt đẹp hơn.
Thời gian dần dần trôi qua.
Cuộc sống trong tiểu viện, an bình mà tốt đẹp.
Dưới bàn tay sửa soạn của Bạch Phiêu Phiêu, tiểu viện thay đổi trở nên phồn hoa như gấm, mỹ lệ và thanh u.
Chương 2450 - Quay về quá khứ 2Bạch Phiêu Phiêu đang ở trong viện nhổ cỏ lên tiếng dặn dò: “Phu quân, giúp thiếp hái một chút Bạch Ngọc Lan trở về, nhớ phải giữ lại lá và chạc cây.”
“Được, ngoại trừ cái đó ra nương tử còn cái gì muốn dặn dò nữa không?”
Bạch Phiêu Phiêu làm bộ dáng suy nghĩ, nàng suy nghĩ chốc lát nói: “Chuẩn bị thêm một chút nước suối trở về nữa, buổi chiều thiếp pha trà cho chàng uống.”
“Được luôn!”
Dịch Phong cười ôn hòa.
Nhìn bộ dáng này của Dịch Phong, Bạch Phiêu Phiêu có chút buồn cười.
Buổi chiều.
Bạch Phiêu Phiêu đốt than nấu nước, rửa rạch tách trà, pha trà cho Dịch Phong.
Những lá trà này đều là Bạch Phiêu Phiêu tự mình xao nóng theo quy định, trộn thêm hỗn hợp cỏ cây, hương vị hợp lòng người, khẩu vị càng ngọt ngào hơn.
Dịch Phong khoan thai thước thức nước trà do ái thê pha, một bộ dáng vẻ thoải mái đắc ý.
Bạch Phiêu Phiêu buồn bực ngán ngẩm nói: “Phu quân, thiếp chuẩn bị giống như trước kia, xây dựng một học đường ở gần đây, dạy mấy đứa trẻ trong thôn đọc sách, viết chũ, ý của chàng như thế nào?”
“Cũng được, một lát nữa đi đi kiếm một đất, xây dựng học đường giúp nàng.”
Ngày bình thường hai người có rất nhiều thời gian.
Dịch Phong biết Bạch Phiêu Phiêu không chịu ngồi yên hơn nữa thích trẻ con, vì thế đương nhiên hắn ủng hộ sự yêu thích của nàng.
“Ừm, đến lúc chàng dạy cho những tiểu tử kia luyện quyền, để cho bọn chúng văn võ kiêm tu.”
“Nàng nói cái gì thì chính là cái đó.”
Bạch Phiêu Phiêu hài lòng gật đầu, nét mặt vui cười như hoa.
Thời gian sau này, cuộc sống của hai người yên bình mà phong phú.
Hoặc cùng nhau trồng hoa, hoặc cùng nhau dạy người…
Thời gian giống như quay trở về ngày trước.
Cuộc sống bình đạm mang theo chút ngọt ngào, trong yên bình có sự an ổn.
Thời gian rảnh rỗi, Dịch Phong sẽ dẫn theo Bạch Phiêu Phiêu đi đến các tinh cầu khác nhau. Dẫn nàng đi đến hòn đảo bốn mặt toàn biển, trời trong gió nhẹ kia.
Hai người nắm tay nhau, bạo bước chân trên thảm cát bãi biển mềm mại như lông cừu, đạp lên sóng biển.
Nghe người kia nói rất nhiều câu chuyện và lịch sử.
Hai người lại cùng nhau đi xem cực quang, nhìn Quy Đảo tràn đầy hoa tươi và bướm bay quanh.
Bọn họ đi rất nhiều nơi mới lạ, gặp rất nhiều bạn cũ, thăm quan rất nhiều cảnh đẹp.
Dấu chân của hai người trải rộng tinh không vạn giới, trải qua cuộc sống hạnh phúc mà đến thần tiên quyến lữ cũng phải hâm mộ.
Câm y ngọc thực cũng được, cơm rau dưa cũng được, chỉ cần ở cùng với người mình yêu bên cạnh nhau, bọn họ đã vô cùng thỏa mãn.
Thoáng cái đã trôi qua mấy năm…
Hai người ở trên đỉnh một ngọn núi cao, giống như ngày thường, dựa vào vào nhau cùng nhìn ánh mặt trời sớm mọc lên ở phía đông.
Chỉ thấy phía đông có một vòng mặt trời đỏ rực chậm rãi nhô lên.
Một tia hào quang đâm xuyên qua, xé mở màn đêm, nghênh đón một ngày mới.
Chỉ chưa đến trong nháy mắt, ánh sáng dịu dàng đã chiếu sáng toàn bộ mặt đất.
Lúc này.
Bạch Phiêu Phiêu cọ xát đầu của mình ở trong lồng ngực Dịch Phong, phảng phất như con mèo con muốn người ta vuốt ve trìu mến.
Nàng nhìn ánh triều dương, trầm trầm nói: “Chàng muốn đi thì đi, thiếp tin tưởng chàng, thiếp sẽ chờ đợi chàng trở về.”
“Nàng…”
Dịch Phong nhìn về phía người con gái mình yêu thương ở trong ngực, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Chàng không phải nói hai chúng ta có thần giao cách cảm sao, chàng có tâm sự, làm sao ta có thể không biết được chứ?”
Dịch Phong cười khổ.
Đúng như thế, hắn đúng là có tâm sự.
Sau khi tiêu diệt Hồng Nguyệt Chí Tôn, ý niệm đều tiên của Dịch Phong chính là muốn tái tạo cơ thể cho Lâu Bản Vĩ.
Cho dù Lâu Bản Vĩ thân ở trong thế giới của mình, sức mạnh pháp tắc của hắn cũng không thể tái tạo được cơ thể cho Lâu Bản Vĩ, thậm chí cũng không thể khống chế được sống chết của Lâu Bản Vĩ.
Dịch Phong suy nghĩ thật lâu cuối cùng mới có được kết luận.
Đó chính là, có thể Lâu Bản Vĩ là sinh linh có tầng bậc cao hơn, là sinh linh dùng vũ trụ làm vật trung gian mà sinh ra, mà không phải là dùng thế giới bé nhỏ như của hắn để làm vật trung gian.
Sức mạnh pháp tắc của Dịch Phong có tác dụng đối với sinh linh ở trong thế giới của hắn, nhưng lại không cách nào can thiệp vào trật tự của thế giới vũ trụ ở bên ngoài.
Vì thế, muốn để cho Lâu Bản Vĩ tái tạo được cơ thể, căn bản không có cách nào để cho hắn giống như Linh Vương được, dễ như trở bàn tay đi vào luân hồi ở trong thế giới của Dịch Phong.
Mà phải cần để cho Lâu Bản Vĩ đi vào luân hồi trong thế giới bên ngoài vũ trụ, còn cần phải trải qua tam kiếp chín nạn.
Ngày trước Lâu Bản Vĩ vì Dịch Phong, không tiếc từ bỏ cơ thể của bản thân.
Vì thế bây giờ vì tái tạo lại có thể đưa Lâu Bản Vĩ đi vào luân hồi, người làm huynh đệ là Dịch Phong, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Vì để cho huynh đệ an tâm luân hồi, ba kiếp chín nạn này, theo lý nên là do hắn gánh chịu.
Chương 2451 - Nghênh đón cuộc sống mới (Đại kết cục)Nhưng Dịch Phong biết điều này đối với Bạch Phiêu Phiêu mà nói cũng có rất nhiều thua thiệt, vì thế hắn vẫn luôn kìm nén chuyện này xuống dưới đáy lòng.
Bây giờ, Bạch Phiêu Phiêu một câu nói toạc ra, điều này cũng khiến cho Dịch Phong đối mặt với chính nội tâm của mình.
Đúng vậy, hắn cũng không phải là thật sự trong lòng không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác.
Vì để cho đạo tâm an bình, là người huynh đệ Lâu Bản Vĩ, cùng vì để được nắm tay bên nhau không buồn không lo cùng với Bạch Phiêu Phiêu.
Dịch Phong quyết đình lại lần nữa bước lên hành trình.
Hắn hôn lên trái lên môi Bạch Phiêu Phiêu, cảm thấy đau lòng cho sự khéo hiểu lòng người và quan tâm của cô nương mình yêu.
“Cảm ơn nàng.”
“Ta nhất định sẽ quay trở về, chờ ta!”
Dịch Phong nói vô cùng kiên định, hắn có đầy đủ lòng tin đối với thực lực của mình.
Bạch Phiêu Phiêu dùng sức ôm lấy Dịch Phong.
Nàng có vạn phân không muốn tách ra với phu quân, nhưng sau khi ôm chầm lấy Dịch Phong Bạch Phiêu Phiêu buông lỏng tay của mình ra.
Bạch Phiêu Phiêu hiểu rất rõ, thích cũng không phải là trói buộc, mà là thành toàn, bao dung lẫn nhau.
Nàng hiểu rõ trên lưng Dịch Phong gánh vác rất nhiều trách nhiệm, nàng muốn khiến cho trong lòng Dịch Phong hoàn toàn không dính một hạt bụi, như thế mới có thể khiến cho Dịch Phong chân chính có được hạnh phúc.
Bạch Phiêu Phiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt của Dịch Phong, nở nụ cười rực rỡ nói: “Phu quân, thiếp tin tưởng chàng, thiếp và bảo bảo ở trong bụng sẽ cùng nhau đợi chàng quay trở về…”
Dịch Phong nghe vậy, lập tức sững sờ. “Ta sắp được làm phụ thân rồi?”
Hắn mừng rỡ như điên.
Hắn ôm lấy Bạch Phiêu Phiêu, tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo thon của Bạch Phiêu Phiêu, rót một cỗ sức mạnh ôn hòa vào trong đó.
Quả nhiên, hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh sinh mệnh ở bên trong.
Lại còn là huyết mạch tương liên với hắn.
Hắn không kìm được áp lỗ tai vào trên bụng nàng, dùng tâm linh để nghe.
“Ta thật sự sắp được làm phụ thân rồi! Ha ha!”
Dịch Phong lộ ra nụ cười kinh hỉ, giờ khắc này, hắn vui vẻ giống như một đứa trẻ.
Bạch Phiêu Phiêu cảm nhận được sinh mệnh ở trong bụng, cảm nhận được sự ấm áp của Dịch Phong dùng mặt áp lên trên bụng mình, cảm nhận được sự kinh hỉ của Dịch Phong, cũng lộ ra một nụ cười hạnh phú như thế.
Nàng khẽ vuốt ve gương mặt của Dịch Phong, ôn nhu nói: “Con trai, con nói với phụ thân, để phụ thân sớm ngày bình an trở về.”
Dịch Phong cưng chiều hôn lên trên bụng của Bạch Phiêu Phiêu, ôn nhu nói: “Phụ thân nghe thấy rồi, thời gian phụ thân không có ở đây, con cũng không được gây thêm phiền phức cho mẫu thân. Đợi phụ thân trở về, phụ thân làm kiếm gỗ nhỏ, làm ngựa gỗ nhỏ cho con, dẫn con đi luyện quyền, câu cá…”
Một đêm nay, Dịch Phong ôm lấy Bạch Phiêu Phiêu bình an chìm vào giấc ngủ, ngủ đến cực kỳ an tâm.
Hôm sau, ánh bình minh vừa mới ló rạng.
Một nhóm trẻ con gõ mở cửa gỗ của tiểu viện.
“Tiên sinh, sư mẫu nói người muốn đi xa, trên đường đi nhớ phải chú ý an toàn, nhớ ăn cơm đúng giờ.”
“Tiên sinh, ngài yên tâm đi, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho sư mẫu, người không cần lo lắng đâu!”
“Tiên sinh, khi trở về nhớ mang đồ ăn ngon cho chúng con…”
Mấy đứa trẻ lộ ra gương mặt không nỡ.
Dịch Phong khẽ vuốt ve đầu của mấy đứa, dặn dò: “Được, các con cũng phải luyện quyền thật tốt, phải nghe lời của sư mẫu. Ai chọc cho sư mẫu tức giận, đợi ta trở về sẽ không dễ dãi như thế đâu!”
Mấy đứa trẻ đều rất hiều chuyện, bọn chúng trăm miệng một lời nói: “Yên tâm đi tiên sinh!”
Tiếp đó, Dịch Phong kéo lấy đôi tay mềm của Bạch Phiêu Phiêu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Mấy đứa trẻ thấy thế, sau một trận ồn ào thì toàn bộ đều cực kỳ thức thời rời đi.
Dịch Phong nhìn ánh mắt như nước mùa thu hiện ra lờ mờ sương như mưa bụi của ái thê, hắn kiên định nói: “Phiêu Phiêu, nàng và con trai ở đây, đợi ta trở lại.”
Bạch Phiêu Phiêu nắm chặt hai tay rắn chắc của Dịch Phong, ôn nhu vuốt ve nói: “Đi nhanh về nhanh, chúng ta chờ chàng…”
Dịch Phong nhu hòa ôm lấy Bạch Phiêu Phiêu, thâm tình hôn lên trên trán của nàng, tiếp đó quay người rời đi.
Bạch Phiêu Phiêu lẳng lặng đứng ở trước cửa, không nỡ nhìn thân ảnh Dịch Phong càng đi càng xa.
Một lần nữa ly biệt, khiến cho Bạch Phiêu Phiêu cảm thấy mất mát.
Sự bất an và không nỡ ở trong lòng nàng hóa thành nước mắt tràn ra ngoài, nhưng nàng chỉ im lặng không một tiếng động đứng đó rơi nước mắt.
Không biết chuyến đi này phu quân lại phải rời đi bao lâu, thê tử như nàng cũng chỉ có thể yên lặng canh giữ ở trong nhà, chờ đợi phu quân trở về.
“Phiêu Phiêu, ta chắc chắn sẽ kịp trở về trước khi con ra đời, nhất định là như thế!”
Giọng nói của Dịch Phong truyền vào trong đầu của Bạch Phiêu Phiêu, thân ảnh đã biến mất ở phương xa.
Có được lời hứa hẹn của Dịch Phong, Bạch Phiêu Phiêu lau đi giọt lệ ở khóe mắt, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Nàng vuốt ve dưới bụng, ôn nhu nói: “Con à, phụ thân nói sẽ trở về trước khi mẫu thân sinh ra con, con đã nghe thấy chưa…”
Trong tinh không vô tận.
Dịch Phong lẳng lặng chắp tay đứng ngạo nghễ ở đó.
Hắn tâm niệm vừa động, một đạo lưu quang xông phá hư không mà đến, lưu quang hóa thành một thanh trường kiếm, đứng ở bên cạnh hắn.
Trường kiếm vang vọng, rung động, giống như vô cùng hưng phấn và kích động.
Dịch Phong nhận lấy thanh kiếm bản mệnh này, ánh mắt sáng rực nhìn sâu trong vũ trụ, dứt khoát bước chân đến.