Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 12


Thời điểm Tang Gia Ý được Giản Tế lái xe đưa đến dưới lầu, cậu bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề:
"Thầy Giản Tế, quan hệ hôn nhân của chúng ta cần phải giữ bí mật sao?"
Giản Tế để xe ngừng hẳn, một bên trả lời: "Không cần giữ bí mật, cái này tùy cậu, chỉ cần cậu không để bụng thì có thể.

" Nói đến đây, anh nhìn Tang Gia Ý một cái, "Chẳng qua cậu phải nghĩ cho kỹ, bởi vì đoạn hôn nhân này có thể ảnh hưởng đến tình cảm về sau của cậu.

"
Tang Gia Ý hiểu ý gật đầu.

Thời điểm cậu sắp xuống xe, Giản Tế gọi cậu lại: "Cậu muốn gọi tôi là thầy Vũ Tế mãi sao? Tài khoản phụ của tôi cũng bị cậu kéo rớt rồi.

"
"Vậy tôi nên xưng hô thế nào ạ?" Tang Gia Ý khiêm tốn xin chỉ bảo.

"Gọi tên là được.

"
Tang Giả Ý kinh ngạc: "Gọi tên ạ?"
Giản Tế cười gật đầu.

Sau đó anh liền nghe thấy đứa nhỏ khẽ giọng, mở miệng nói từng chữ một: "Giản, Tế.

"
Mới mở miệng, cậu đã cười rồi, đưa tay sờ sờ lỗ tai có hơi nóng bừng của bản thân: "Hình như có cảm giác mạo phạm ấy ạ.

"
Trong nháy mắt nghe thấy đối phương gọi tên của mình, Giản Tế cũng cảm thấy có hơi kỳ quái vi diệu, nhưng không hề cảm thấy đối phương thật sự mạo phạm.

Chỉ là không hiểu sao có một loại cảm giác trái tim bị vuốt mèo cào xuống khe khẽ, ngưa ngứa.

Giản Tế theo bản năng hắng hắng cổ họng: "Hoặc là! ! gọi tôi là anh cũng được?"
(*) Trước đó em Ý toàn gọi anh Giản là ngài (dùng kính ngữ) thôi, còn bây giờ ảnh kêu em gọi là anh (trong anh trai) nha.

Cái xưng hô này, trước đây Tang Gia Ý đã từng gọi qua.

Tang Gia Ý cười, sau đó tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Cậu đứng bên ngoài xe, hơi hơi khom người, xuyên qua cửa sổ xe nhìn anh, vẫy vẫy tay với biên độ nhỏ:
"Giản, Tế, bye bye!"
Hai chữ "Giản Tế" nói từng chữ từng chữ, cậu đọc rất nặng, giống như cố ý gọi cho Giản Tế nghe.


Sau đó như là cậu sợ bị người tóm lại đánh một trận, lập tức nghịch ngợm xoay người chạy về phía tầng lầu của đơn nguyên.

Để lại Giản Tế có hơi sững sờ, anh vừa mới bị đứa nhỏ chọc ghẹo, phải không?
Anh bất giác bật cười.

Tang Gia Ý chạy từng bước nhỏ vào trong thang máy, bởi vì cơ thể yếu nhược, chạy mấy bước đã th ở dốc, cậu nhớ đến vẻ mặt mới nãy của Giản Tế ở trong xe.

Cậu quan sát được, thời điểm gọi tiếng "Giản Tế" đầu tiên, vẻ mặt của đối phương liền có chút vi diệu, vì thế xuống xe rồi, cậu lại cố ý gọi thêm tiếng nữa.

Nghĩ đến đây, thông qua mặt kính của thang máy, Tang Gia Ý nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập ý cười của bản thân, cậu vô thức đưa tay sờ sờ.

-
Đường Trạch Vũ biết được Giản Tế và Tang Gia Ý đã quyết định xong thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Trời ơi, anh không biết trước đó em gấp cỡ nào đâu.

" Hắn ngồi phịch lên sô pha hỏi, "Vậy khi nào thì bọn anh đi đăng ký kết hôn?"
Giản Tế: "Ngày mốt.

"
Nói tới chuyện này, Đường Trạch Vũ đột nhiên có chút hiếu kỳ: "Sau khi bọn anh kết hôn sẽ sống cùng nhau sao?"
Giản Tế khựng lại, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Đường Trạch Vũ vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, kỳ thực chẳng mong đợi bất luận câu trả lời nào của Giản Tế.

Giản Tế cái người này quá lãnh đạm, cảm giác lãnh thổ cá nhân lại mạnh mẽ, hơn nữa nói khó nghe chút, phẩm hạnh cũng không đặc biệt tốt.

Nói đúng ra, hai chữ đủ để hình dung -- người xấu.

Hắn đã chuẩn bị để nghe lời từ chối của đối phương, nhưng đối phương lại vô cùng nghiêm túc suy xét vấn đề này.

Đường Trạch Vũ liền bắt đầu cảm thấy có hơi kỳ lạ rồi: "Không phải chứ, anh Giản, anh thật sự định ở chung với Tang Gia Ý sao?"
Ánh mắt lãnh đạm của Giản Tế rơi lên người hắn: "Bọn tôi là chồng chồng hợp pháp, không thể sống cùng nhau à?"
"Không, không phải vậy, anh, hai người là thỏa thuận kết hôn đấy!" Đường Trạch Vũ khó hiểu hỏi.

"Cậu đang nghĩ gì thế?" Giản Tế vặn lại, "Cậu không cảm thấy đứa nhỏ này khiến người ta đau lòng sao?"
Đường Trạch Vũ càng chấn kinh hơn, còn có hơi mờ mịt.

"Không phải, người đáng thương trên thế giới này nhiều lắm, anh! ! "
Giản Tế cường điệu: "Nhưng khiến tôi đau lòng chỉ có cậu ấy.


"
Không ai biết, đến cả bản thân đứa nhỏ cũng chẳng nhớ nữa, năm cậu 16 tuổi ấy, Giản Tế đã từng dỗ dành người ta.

Đường Trạch Vũ nhìn con ngươi nghiêm túc của Giản Tế, há há miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Hình như chỉ có hắn nghĩ nhiều, bởi vì thoạt nhìn có vẻ Giản Tế chỉ muốn nuôi trẻ con thôi.

Hắn cũng không có nói thêm gì nữa: "Được, vậy anh tự quyết định đi.

"
-
Ngày lấy chứng nhận kết hôn hôm nay, là một ngày nắng to ánh mặt trời tươi sáng hiếm thấy trong mùa đông.

Tang Gia Ý ngồi trên ghế dài bằng gỗ dưới lầu, hai tay c ắm vào bên trong túi áo lông, cả người co thành một cục.

Cậu ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm sạch sẽ, liền trông thấy một đám mây trắng dày đặc như kẹo bông gòn lơ lửng nơi chân trời, bởi vì quá dày, ngay cả gió thổi cũng không tan.

Giản Tế đang lái xe qua đón cậu, vừa đến dưới lầu đã nhìn thấy cảnh tượng này, rõ chỉ là một đứa nhỏ mới ra khỏi vườn trường, lại giống như một ông cụ non phơi nắng.

Tiếp đó một trận gió lướt ngang qua, người co thành một cục liền hắt xì một cái.

Giản Tế vô thức cười, bóp còi xe ra hiệu.

Tang Gia Ý nghe thấy tiếng thì chậm rì rì dời tầm mắt qua, sau khi thấy người, mới hồi thần lại, chạy bước nhỏ tới.

Hệ thống sưởi trong xe đã mở vừa đủ, Giản Tế đặt ly trà sữa nóng âm ấm vào lòng bàn tay cậu.

"Không biết cậu thích uống gì, nếu không thích uống thì cứ cầm sưởi tay.

"
Thanh âm của đối phương vừa thấp vừa nhẹ, nhưng trời sinh đã mang theo chất giọng như một loại nhạc cụ tráng lệ, chỉ cần vừa nghe thấy Giản Tế nói chuyện, lỗ tai Tang Gia Ý liền vô thức ngưa ngứa.

Vì vậy cậu có chút không được tự nhiên đưa tay sờ sờ dái tai của mình, hồi hộp "A" một tiếng.

Sau đó trong xe liền yên tĩnh lại, Giản Tế nhếch lông mày: "Sau đó đâu? Cậu thích uống cái gì, phải nói cho tôi biết nhé.

"

Vừa nói, anh vừa khởi động xe.

Tang Gia Ý nghĩ nghĩ: "Không đặc biệt thích uống gì ạ, nếu nhất định phải chọn, khá thích sô-cô-la ca-cao nóng.

"
"Được, tôi biết rồi.

"
Thời điểm ngay khi xe đỗ trước cổng Cục dân chính, kỳ thực Tang Gia Ý không có cảm xúc dư thừa nào, bởi vì chỉ là thỏa thuận hôn nhân mà thôi.

Điều duy nhất khiến cho đoạn hôn nhân này khác biệt chính là, đối tượng là người cậu sùng bái.

Nhưng cái thích của thần tượng và thích của người yêu lại hoàn toàn không giống nhau, Tang Gia Ý rất rõ điểm này.

Hai người đều là người có tướng mạo vô cùng đẹp, lúc cùng nhau tiến vào, không ít ánh mắt dừng lại trên thân hai người.

Nhân viên công tác xử lý hôn nhân đưa phiếu đăng ký thông tin cho hai người, một bên dò hỏi: "Hai vị đều tự nguyện kết hôn chứ?"
Thực ra chỉ là một câu hỏi theo lệ, nhưng người đàn ông tuấn tú mặc áo bành tô đen lại mỉm cười: "Trông chúng tôi không giống tự nguyện kết hôn à?"
Nhân viên công tác lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói câu: "Xin lỗi.

"
Sau đó cô liền trông thấy đôi chồng chồng mới cưới vô cùng xứng đôi trước mặt này nhìn nhau cười một cái.

Tính khí của người lớn tuổi hơn này thoạt nhìn rất ôn hòa, có phần chăm sóc đối với nam sinh nhỏ bên cạnh.

Sẽ rất nghiêm túc nghe người nói chuyện, nói cho cậu biết ở đây cần điền thông tin gì.

Mà nam sinh nhỏ hơn này, gặp chỗ nào không quá rõ ràng sẽ kéo kéo tay áo người, ngửa đầu nhìn người nói chuyện.

Hết thảy nhìn qua đều bình thường vô cùng, nhưng nhân viên công tác tiếp đón vợ chồng hoặc chồng chồng mới kết hôn quanh năm, hiển nhiên biết tình nồng ý mật là trạng thái như thế nào.

Đôi này, thoạt nhìn bề ngoài có hơi! ! khách sáo.

Song cô cũng chỉ nghĩ nghĩ trong lòng, trên mặt không lộ ra nửa phần.

Ngay thời điểm chụp hình kết hôn, cậu và Giản Tế đều cởi áo khoác ra, chỉ chừa lại áo sơ mi trắng ở bên trong, hai người ngồi sóng vai đối diện ống kính máy ảnh.

Tang Gia Ý cũng không quá căng thẳng, trong lòng cậu rõ ràng, đây không phải là thật, chỉ là một thủ tục cùng nhau.

Dao động duy nhất trong lòng đó là, cậu vui vẻ vì có thể kéo gần quan hệ với thầy Vũ Tế hơn một chút, sau này cậu có cơ hội được nghe thầy Vũ Tế nói nhiều hơn rồi!
Cậu chính là thèm giọng của thầy Vũ Tế đó!
Ngay khi mạch suy nghĩ của cậu bay tới chỗ khác, thợ chụp ảnh mỉm cười: "Hai vị ngồi gần một chút đi.

"
Tang Gia Ý vẫn còn chưa hồi thần, đã bị người kéo một phen, gần như chân và cánh tay của hai người đều dán sát nhau.

Cậu kinh ngạc một chút, vô thức ngẩng đầu nhìn Giản Tế.


Người đàn ông rũ con ngươi nhìn cậu, lông mi mảnh dài ép xuống, mang theo một tia quyến luyến.

Anh cười hỏi: "Nghĩ cái gì thế? Nhìn ống kính, chụp hình này.

"
Tang Gia Ý nhỏ giọng "A" một tiếng, cậu nhìn mặt Giản Tế, cảm thấy giờ phút này tâm tình của mình dường như rất không tệ.

Tim cậu khẽ động, thăm dò nói: "Thầy Vũ Tế, tôi muốn nghe anh hát.

"
Mặc dù Vũ Tế đã xuất đạo mấy năm, nhưng bởi vì sản xuất ít tác phẩm, rất ít khi tham dự hoạt động, dẫn đến vật liệu* cũng ít.

(*) Vật liệu ở đây là chỉ những phần nhỏ để tạo nên một bộ kịch truyền thanh hoàn chỉnh ví dụ như OST do CV hát,!
Tang Gia Ý thế mà chưa từng được nghe anh hát, vậy bây giờ có một thân phận đặc biệt rồi, đưa ra đòi hỏi be bé chắc không quá phận nhỉ.

Giản Tế nhếch lông mày: "Không thể được, trong hợp đồng không có, là mức giá khác.

"
Tang Gia Ý khiếp sợ: "Trong hợp đồng cũng có thể thêm th ở dốc, mà ca hát lại không được sao?"
Thợ chụp ảnh lên tiếng: "Nhìn ống kính!"
Bây giờ toàn bộ tâm tư của Tang Gia Ý đều không đặt lên việc chụp ảnh, vì vậy lập tức nghe lời thợ chụp ảnh quay đầu nhe răng cười giả trân.

"Tách" một tiếng, hình cho giấy kết hôn đã chụp xong.

Giản Tế: "! ! "
Anh sợ bức ảnh trông kỳ kỳ quái quái, liền muốn xem lại một lần, may là cười giả trân cũng đẹp.

Giản Tế ôm cánh tay bắt nạt người: "Đúng, trong hợp đồng không có nên không được.

"
Tang Gia Ý vốn còn đang tức giận, sau lại nhớ tới gì đó, "hừ hừ" hai tiếng, học theo anh ôm cánh tay:
"Đừng quên, tôi có thể sửa kịch bản《Trăng treo đuôi mày》, tôi thêm cho anh 81 cảnh giường chiếu, sau đó bắt anh hát 10 bài!"
Vừa nói, cậu còn vừa đắc ý đưa tay làm kiểu số 8*.

(*) Kiểu nắm tay rồi giơ ngón trỏ và cái ra ngoài.

Giản Tế phủ thêm áo khoác cho cậu, sau đó bước ra ngoài, anh nói:
"《Trăng treo đuôi mày》tôi còn chưa ký hợp đồng.

"
Trong nháy mắt, Tang Gia Ý như bị sét đánh, cậu không ngờ bản thân ngã hai lần trên một hợp đồng!
Giản Tế xoay người, nhìn Tang Gia Ý đang dại ra tại chỗ, không nhịn được cong khóe môi, mặt mày hiếm khi hiện ra mấy phần phong lưu bĩ ý:
"Bạn nhỏ, còn non lắm.

".

Bình Luận (0)
Comment