Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 72


Cô gái nhỏ đứng trên cùng vừa nhìn thấy cả gương mặt cậu, cũng sửng sốt.
Người trẻ bây giờ đều là tuyển thủ lướt sóng 5G, cho dù chỉ là độc giả đơn thuần của Tang Tử, nhưng fan CP trước đó của Tang Tử và Vũ Tế có khá nhiều, các cô cũng sẽ không tự giác mà chú ý tới Vũ Tế.
Hot search nụ hôn ngay tối hôm ấy cô cũng đã xem, đương nhiên biết cậu thanh niên trong bức ảnh trông như thế nào.
Chồng lên gương mặt trước mắt hiện tại.
"Anh, anh......" Cô gái nhỏ loáng cái không biết nói chuyện nữa.
Dường như biết đối phương muốn hỏi cái gì, Tang Gia Ý cười rồi gật gật đầu: "Phải."
Cô gái nhỏ lập tức khàn giọng, lờ mờ đưa sách trong tay cho cậu, ngay cả bản thân nói gì cũng không biết.
Đây là lần đầu tiên Tang Gia Ý tham dự hoạt động offline, nhưng cảm giác tự trải nghiệm rất tốt.
Thậm chí còn có cô bé trước khi rời đi nói với cậu rằng: "Chúc anh và thầy Vũ Tế hạnh phúc nhé."
Tang Gia Ý sửng sốt, sau đó mỉm cười, lúc đôi mắt cong lên thì bọng mắt rất rõ rệt: "Cảm ơn."
Thời điểm kết thúc, đúng lúc nắng chiều chìm xuống, Tang Gia Ý thu dọn mọi thứ xong, đi ra bên ngoài.
Đám người xung quanh rộn ràng nhốn nháo, có người trông thấy cậu, chào hỏi cậu.
Lúc đang nói cười, Tang Gia Ý đã chú ý tới chiếc xe quen thuộc cách đó không xa: "Người đón tôi đến rồi, trên đường về các bạn cẩn thận nhé."
Thế là mọi người chỉ thấy cậu chạy chậm về phía chiếc xe màu đen, cửa sổ xe đang mở.
Chạng vạng tối cuối xuân đầu hạ nhiệt độ hợp lòng người, một cơn gió nhẹ lướt qua.
Mọi người chỉ thấy một người đàn ông đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai ngồi trên ghế lái, nhưng nhìn cách ăn vận và màu da trắng lạnh lộ ra bên ngoài cũng biết hẳn là tuổi rất trẻ.
Lúc Tang Gia Ý lên xe, bên ngoài gió cuốn lên một chút bụi bặm.
Nhất thời không chú ý, có hạt cát đã bay vào mắt, cậu thò tay dụi dụi.
Người đàn ông bên cạnh cười rồi nắm lấy cằm cậu, chuyển mặt cậu tới gần, nhẹ nhàng xoa cho cậu: "Sao rưng rưng nước mắt rồi?"
Tang Gia Ý vừa định mở miệng giải thích, trước mắt mơ hồ một mảnh, chỉ thấy được người đàn ông phía trước.
Cả người cậu nháy mắt ngẩn ngơ.
Chỉ thấy Giản Tế cong mắt, ngón trỏ kéo khẩu trang xuống: "Sao thế? Không nhận ra người ta à?"
Tang Gia Ý hồi thần, nghiến răng nghiến lợi: "Em không nhận ra? Em lại chẳng nhận ra quá!"
Chuyện này còn phải nói tới buổi tối mấy ngày hôm trước.
Lúc mới bắt đầu, Tang Gia Ý còn ở trên giường khóc lóc, cầu xin anh.
Nhưng như vậy thường sẽ gợi lên phản ứng ngược, bị lăn qua lăn lại dữ hơn nữa.
Về sau cậu trực tiếp xuất hồn, đến đâu thì đến, có loại thái độ anh có bản lĩnh thì làm chớt em đi.
Mãi cho đến ngày hôm đó, một giọt mồ hôi trên thái dương Giản Tế rơi xuống bờ vai cậu, người ấy nhẹ nhàng mở miệng:
"Hựu Hựu, có phải em coi anh là thế thân không?"
Phản ứng đầu tiên của Tang Gia Ý là mờ mịt.
Hể? Thế thân? Thế thân cái gì?
Giản Tế rũ mí mắt, che giấu ý cười trong con ngươi, tiếp tục nói: "Lần trước đến nhà họ Tề, Tề Tu Văn nói, em thích anh là vì giọng anh rất giống một anh trai từng dỗ em lúc trước."
Câu nói này dường như đã quăng một tia sấm sét vào trong não cậu.
Cậu đã không còn nhớ đến chuyện năm ấy từ lâu, thậm chí lúc đó ấn tượng về anh trai kia đều khá mơ hồ, nghĩ nửa buổi mới tìm ra được người này trong một góc não bộ.
Thế thân ở đâu ra?
Trời đất chứng giám, Giản Tế là Giản Tế, trước giờ cậu chưa từng coi anh thành bất kỳ ai!
"Em không có!"
Tang Gia Ý nói, hô hấp có chút bất ổn.
Sau đó cậu liền thấy Giản Tế rũ mắt không nói chuyện, dáng vẻ giống như hơi khó chịu.
Tang Gia Ý bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, cậu không biết Tề Tu Văn nói gì với Giản Tế, dẫu sao khi ấy cậu thực sự vì anh trai kia mới chú ý đến Vũ Tế.
Nhưng nếu không có anh trai kia, thanh khống như cậu cũng sẽ thích Vũ Tế.
Chẳng liên quan tới bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ cảm thấy đúng là giải thích có chút không quá rõ ràng.
Cậu nhìn Giản Tế, chân quắp lấy người càng thêm chặt, sau đó chậm rì rì giơ tay ôm cổ Giản Tế, giọng nói yếu ớt đứt quãng vang lên bên tai anh:
"Em thích......!anh, không có người khác đâu, chỉ thích anh, thích anh nhất."
Nụ hôn tinh mịn của Giản Tế rơi lên khuôn mặt mí mắt của cậu.
Nhìn nhau hồi lâu, làn da trên người Tang Gia Ý đỏ bừng một mảng, thanh âm vừa nhỏ vừa nhẹ: "Anh muốn dùng tư thế nào?"
Ý cười trong mắt Giản Tế càng đầy tràn.
Sau đó Tang Gia Ý ở trên giường cũng không buông xuôi nữa, gần như là đang dỗ dành Giản Tế, hết sức phối hợp!
-
Nhưng bây giờ trông thấy bộ dạng đội mũ và đeo khẩu trang của Giản Tế, Tang Gia Ý hiểu hết rồi.
Nếu là trước đây, cho dù nhìn thấy vẻ cải trang này của anh thì cậu cũng chẳng thể nghĩ đến cái gì.
Nhưng vừa khéo không lâu trước đây Giản Tế mới đề cập đến anh trai đó, Tang Gia Ý hồi tưởng dáng vẻ của người này trong đầu.
Vừa thấy người cùng nghe thấy thanh âm trầm thấp bịt trong khẩu trang, nói ra câu y chang kia: "Sao rưng rưng nước mắt rồi?"
Tang Gia Ý lập tức nhận ra ngay.
Giản Tế chính là anh trai đã dỗ cậu trước kia.
Nếu như không có chuyện vào tối mấy ngày hôm trước, Tang Gia Ý sẽ chỉ cảm thán duyên phận kỳ diệu, hiện trường nhận thân cỡ lớn.
Thế nhưng, bây giờ cậu rõ ràng ý thức được, Giản Tế lừa cậu!!
Hu hu hu hu buổi tối mấy ngày nay cậu khổ cực lắm.
Cả người Tang Gia Ý thiếu tý nữa là bùng nổ.

"Em không thèm chơi với anh nữa!"
Cậu xoay người mở cửa xe rồi chui vào.
Bên ngoài còn có rất nhiều đám người chú ý tới bên này, giây phút người đàn ông kéo khẩu trang xuống, có người đã nhận ra ngay.
Ngay lúc cửa xe mở, đã hoàn toàn xác định người tới đón Tang Tử chính là thầy Vũ Tế!
Trong lúc nhất thời, bên ngoài đã có người không kìm nén được thét lên.
"Thầy Vũ Tế!!"
Giản Tế mới xuống xe: "......"
Sau đó mọi người lại thấy Tang Gia Ý lập tức linh hoạt xoay người nhảy lên xe.
Giản Tế tựa lên vô lăng, trông thấy cậu lại tự chui đầu vô lưới, cười đến nỗi bả vai cũng run rẩy.
Anh còn có tâm tư vẫy vẫy tay chào hỏi với đám người bên ngoài, gây ra một trận rối loạn.
"Anh lừa em!"
Mặc dù năm đó Giản Tế đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng Tang Gia Ý lại hoàn toàn lộ mặt.
Chắc chắn Giản Tế đã biết là cậu từ rất lâu rồi, còn nhất quyết nói "thế thân" gì đó!
Giản Tế sáp lên trước cười rồi cụng vào khóe môi cậu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, anh sai rồi."
Tang Gia Ý nhấc mí mắt nhìn anh, vừa chuẩn bị nói gì đó, Giản Tế đã tiếp tục mở lời:
"Nhưng em không thoải mái à? Anh cảm thấy hẳn là em thoải mái lắm mà."
Giản Tế còn để ý cơ thể cậu hơn cả chính bản thân Tang Gia Ý, hiển nhiên sẽ không tùy tiện dày vò cậu kịch liệt.
Cậu cẩn thận ngẫm nghĩ, khẳng định mỗi ngày mình vẫn đang hầu hạ người ta.
Tang Gia Ý: "......"
Mặt cậu "xoẹt" một cái đỏ bừng.
Cố tình Giản Tế còn nghiêng đầu hỏi cậu: "Không phải hử?"
Thật sự không nhịn nổi, Tang Gia Ý thò hai tay bưng lấy khuôn mặt nóng hổi của mình: "Nhưng, nhưng......!em rất mệt."
Môi Giản Tế cong cong: "Cơ thể em còn thành thật hơn, nó nói muốn mà."
Tang Gia Ý vội vàng bụm miệng anh: "Đừng nói đừng nói nữa!!"
Giản Tế trực tiếp bật cười, giang cánh tay, ôm lấy người như là nhào vào lòng một phen.
"Hựu Hựu, bên ngoài có người đang chụp kìa."
Tang Gia Ý vội vàng lại giãy dụa ra khỏi lồng ngực anh, đập đập cánh tay anh: "Đi đi đi."
Tâm trạng Giản Tế rất tốt khởi động xe.
Bấy giờ Tang Gia Ý mới có thời gian lấy di động ra nhìn thử quả bom mình ném đã tàn phá ra làm sao.
Cậu vừa vào Weibo, đã phát hiện thế mà Giản Tế trả lời rồi.
Ban đầu sau khi cậu trả lời câu "Tôi có thể" đó, dường như loáng cái đã chọc nổ người dùng mạng tên "Tế Vân" kia.
Thậm chí còn dẫn dến không ít fan cực đoan của Vũ Tế.
【Tao đệt, mày không cần mặt mũi à】
【Vừa bắt đầu là mày đã mặt dày bám dính lên người thầy Vũ Tế, kẹo da trâu quăng cũng không rớt phải không】
【Tao please mày luôn, soi gương nhìn xem bản thân có đẹp không】
【Nhìn diện mạo của đối tượng thầy Vũ Tế kìa, lại ngó ngó mình coi, sao mày dám nhở】
......
Chẳng được bao lâu, phía dưới xuất hiện câu trả lời của một tài khoản "V" xác thực màu vàng:
【Vũ Tế V: Em ấy có thể, chỉ em ấy có thể】
【???】
Mọi người còn chưa lập tức hồi thần vì ý tứ đại biểu đằng sau của câu nói này, fan truyện vẫn luôn bị đè đánh của Tang Tử trong khoảng thời gian này liền hãnh diện xông lên.
【Các vị lầu trên, cho tui đi xuống nha】
【Đừng mắt mặt nữa, tiện thể sửa ID của mấy người đi, gì nhỉ, còn fan của thầy Vũ Tế thì sao, có bẽ mặt hông ta】
【Đề nghị mấy cưng mở hot search Weibo ra coi thử, để mỹ mạo của cục cưng Tang Tử bọn này rửa mắt cho】
【Đừng đánh đừng đánh nữa, tan hết cả rồi, sao còn chửi nữa, Tang Tử đại đại cũng là tiểu bảo bối tâm can của thầy Vũ Tế mà】
【Bỏ đê, mấy bà còn chửi hả, không sao, dù sao thầy Vũ Tế cũng sẽ dỗ】
Vì vậy người đang chửi hăng say lập tức bị đánh tỉnh, mê man thoát ra ngoài nhìn thử hashtag đã ở trên hot search Weibo.
#Buổi_ký_tặng_của_Tang_Tử
Các cô vừa nhấn vào, đã trông thấy một gương mặt quen thuộc.
Hôm đó có không ít người trong các cô từng lưu video hôn môi trên hot search và cap màn hình lại.
Không giống với ảnh mờ bóc ra trước đó, lần này là ảnh full HD toàn bộ các góc ở hiện trường.
Khuôn mặt ấy rõ ràng giống y như đúc hình đã lưu trước đó, thậm chí rất nhiều người còn từng gọi "chị dâu chị dâu".
Cậu thanh niên ngồi trên ghế dựa cười đến tươi đẹp xán lạn, ngay đằng trước đặt một bảng tên -- Tang Tử.
Mọi người hoảng hốt một trận, vì sao Vũ Tế trả lời như vậy cũng đã quá rõ ràng.
Thầy Vũ Tế và Tang Tử thế mà là chồng chồng hợp pháp!
Xem đến đây, Tang Gia Ý bèn thoát ra, nghĩ có chút buồn cười.
Có lẽ fan CP Vũ Tản trở thành bên thắng đậm nhất.
Tang Gia Ý cẩn thận ngắm Giản Tế bên cạnh, thấy anh đang chuyên tâm lái xe, liền nhấn vào siêu thoại CP.
Vừa vào, đã là một mảng đỏ chói mắt, có phát hồng bao.
Khá lắm, thời gian ký tặng chỉ một ngày, không ít tranh đồng nhân đã ra lò.
Ảnh kết hôn hiện đại, ảnh kết hôn cổ đại không gì mà các cô không vẽ được.

Rất rõ ràng, bên trong siêu thoại đã bắt đầu khua chiêng gõ trống, bày tiệc hỷ.
"......"
Tang Gia Ý cảm thấy có chút buồn cười.
Chốc lát sau, hai người đã về đến nhà, Tang Gia Ý còn đang trong cơn tức giận, không thèm nói chuyện với anh.
Thấy người rúc cả con vào sô pha đơn, Giản Tế ngồi xổm trước mặt cậu: "Anh xin lỗi, anh thật sự sai rồi, em không muốn thật sao?"
Tang Gia Ý hơi xấu hổ rũ mí mắt, vô thức đưa tay níu lấy dái tai mình: "Cũng......!không phải."
Cậu nhấc mí mắt nhìn về phía Giản Tế: "Chỉ là anh cứ lừa em, bắt nạt em."
Giản Tế nhướng nhướng đuôi lông mày: "Anh tưởng đây là tình thú."
Tang Gia Ý nghĩ nghĩ, quả thực cũng không tức giận đến vậy, chỉ là có hơi bực, cậu mím môi lại hỏi: "Khi nào thì anh nhận ra đó là em?"
"Ánh mắt đầu tiên ở Vân Lang Các trước đây."
Tang Gia Ý ngẫm nghĩ, thế khi ấy ban đầu Giản Tế đã tốt với mình như vậy có phải là vì trước đây từng dỗ cậu hay không?
"Nếu lúc trước anh dỗ bạn nhỏ khác thì sao? Nhiều năm sau gặp lại lần nữa, anh cũng sẽ tốt với cậu ta như vậy hả?"
Giản Tế kéo tay cậu qua, hợp lại trong lòng bàn tay: "Không đâu, anh sẽ không dỗ người khác, cũng sẽ không tốt với người ta như vậy."
Môi Tang Gia Ý lặng lẽ giương lên một chút: "Tại sao?"
"Bởi vì không liên quan đến việc trước đây có từng dỗ em hay không, lần đầu thấy em ở Vân Lang Các đã thích rồi."
Tang Gia Ý ngây ngẩn nhìn anh, đây là lần đầu tiên Giản Tế nói tới mình thích cậu lúc nào.
Chỉ nghe thôi, Tang Gia Ý đã nhịn không được cong đôi mắt: "Ò."
"Cho nên không giận nữa?"
"Không giận nữa."
Giản Tế dịu dàng nhìn cậu: "Vậy anh có thể nhận được một nụ hôn không?"
Tang Gia Ý nắm chặt thảm lông bên dưới bàn tay, sau đó nghiêng người trước ôm lấy cổ anh và cho anh một nụ hôn.
Giản Tế liền mỉm cười.
-
Qua được mấy ngày, Tang Gia Ý cầm di động ra cửa, cậu hẹn Giản Tế ăn cơm ở ngoài.
Vừa mới đi ra, Tang Gia Ý đã sững sờ.
Một chiếc xe màu đen đỗ ngay cổng, Văn Hân đang đứng một bên, lẳng lặng chờ đợi, giống như là đang xoắn xuýt có nên gõ cửa hay không.
Thấy Tang Gia Ý xuất hiện, bà ta cũng ngớ ra, mới có chút khẩn trương mở miệng: "Tiểu Ý."
"Xin lỗi, mẹ không liên lạc được với con, cho nên mới trực tiếp đến tìm con." Bà ta khẩn khoản nhìn Tang Gia Ý, "Mẹ có thể nói chuyện cùng con không? Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu."
Tang Gia Ý nghĩ một lát, mới mở miệng: "Bên ngoài Đại Xuân Trang có một quán cà phê cách đó không xa, chúng ta đi đến đó."
Căn nhà này là ngôi nhà nhỏ của cậu và Giản Tế, cậu không muốn mời người khác vào.
"Được."
Ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn, hai người mặt đối mặt ngồi bên ô cửa kính.
Phục vụ đặt cà phê và ca-cao nóng trước mặt bọn họ, sau đó rời đi, nơi đây một mảnh yên lặng.
Tang Gia Ý cúi đầu gửi tin nhắn cho Giản Tế xong, nói rõ tình huống hiện tại một chút mới ngẩng đầu lên nhìn Văn Hân.
"Xin hỏi bà có chuyện gì?"
"Chỉ là......!muốn trò chuyện cùng con đôi chút."
Rõ ràng là một cặp mẹ con, bọn họ lại chưa từng nghiêm chỉnh ngồi xuống nói được một câu.
Nói rồi, dường như Văn Hân muốn điều tiết bầu không khí một chút, thoải mái nói: "Gửi tin nhắn cho Giản Tế à?"
Nhắc tới Giản Tế, trong mắt Tang Gia Ý chứa ý cười rõ ràng: "Phải, đã hẹn lát nữa đi ăn cơm." Cậu nói trắng ra với Văn Hân, "Cho nên có thể thời gian của tôi không nhiều."
Văn Hân "À" một tiếng, hiểu rõ đây là đối phương đang bảo bà ta vào thẳng chủ đề chính đi.
"Tiểu Ý, mẹ biết trước đây mẹ làm sai rất nhiều, mẹ xin lỗi con, mẹ cũng không thể bác bỏ cái gì, cũng không có mặt mũi xin con tha thứ."
"Mẹ chỉ tới xin con một chuyện, có thể đừng cắt đứt triệt để quan hệ với chúng ta không, cho dù chỉ coi chúng ta, coi nhà họ Tề như một......! công cụ cũng được."
Về sau, bà ta nói chuyện đã có chút gian nan.
Tang Gia Ý tò mò nghiêng đầu, nhìn bà ta: "Tôi không muốn coi các người thành công cụ, cũng chẳng cần thiết, tại sao tôi phải làm như vậy chứ?"
"Nhà họ Tề không bằng nhà họ Giản, nhưng chung quy cũng có chút thực lực, ít nhiều gì có thể vào lúc con gặp chuyện, có cái chống đỡ và lo lắng."
Tang Gia Ý cười cười: "Không cần, tôi có Giản Tế là đủ rồi."
Nhưng cậu càng nói như vậy, Văn Hân cũng càng lo lắng.
"Mẹ biết mẹ không có tư cách gì xen vào cuộc sống và lựa chọn của con, mẹ cũng không muốn châm ngòi ly gián, hai đứa bây giờ là thật tâm yêu nhau, mẹ cũng biết."
"Thế nhưng tương lai bất định quá lớn, dụ.c vọng chiếm hữu......!của Giản tiên sinh với con quá mạnh, đã tới mức hơi không bình thường, con có biết tất cả hành tung của con cậu ta đều nắm rõ mọi lúc không?"
Trước giờ Văn Hân chưa từng hoài nghi tình cảm của Giản Tế đối với Tang Gia Ý, nói là có khả năng sẽ mãi yêu thương cậu, bà ta cũng tin.
Chỉ là lúc trước Tề Tu Văn xin lỗi Tang Gia Ý, lúc muốn bù đắp quan hệ, bộ dạng của Giản Tế cứ như hổ rình mồi đề phòng Tang Gia Ý bị người ta cướp đi.
Bọn họ có quan hệ huyết thống, đối phương còn như vậy, huống chi là những người khác.
Nghe thấy câu nói này, Tang Gia Ý sửng sốt, đúng là cậu không biết chuyện này.
Nhưng cậu biết dụ/c vọng chiếm hữu cùng kiểm soát của Giản Tế rất mạnh.
Đặc biệt bài xích người khác tiếp xúc với cậu, thậm chí có người nhìn cậu nhiều thêm mấy lần, tâm trạng của anh cũng sẽ không tốt.
Hồi trước bởi vì Tang Gia Ý tham dự buổi ký tặng, lưu truyền bức ảnh ở trên mạng, chưa tới mấy ngày, cũng bị anh âm thầm thanh trừ.
Sợ Tang Gia Ý hiểu lầm, Văn Hân giải thích: "Mẹ không bảo con rời xa cậu ấy, mẹ chỉ nghĩ, nếu có một ngày con không chịu nổi ham mu.ốn kiểm soát mạnh mẽ này, lúc muốn rời khỏi, có thể dũng cảm rời đi mà không bị cản trở."

"Dẫu sao tương lai ai biết được sẽ như thế nào, cho nên mẹ muốn đề xuất với con, coi nhà họ Tề như công cụ sau lưng là được."
Văn Hân khổ sở nghĩ, bà ta không kéo đứa con này về được, chỉ có thể dùng cách thức hèn mọn này muốn có một chút xíu quan hệ với cậu.
Tang Gia Ý nhìn ra được, đối phương là chân thành quan tâm.
Cậu bưng ca-cao nóng, suy nghĩ, nhưng cậu đã không cần nữa rồi.
Nhưng cậu vẫn muốn nói rõ ràng, sau này khỏi cần vì chuyện này mà tới tìm cậu nữa.
Thế nên, Tang Gia Ý từ từ mở miệng: "Tôi cũng không bình thường."
Văn Hân đứng hình.
Mặt mày Tang Gia Ý ấm áp, chậm rãi thong thả: "Các người chỉ cảm thấy anh ấy chiếm hữu mạnh, kiểm soát mạnh, thời gian lâu dần không ai chịu nổi."
"Nhưng tôi cũng thế, tôi không có cảm giác an toàn lắm, bởi vì quá khứ rất ít được yêu thương, cho nên nhận một chút thiện ý, tôi sẽ rất quý trọng, rồi đi cùng hoảng loạn bất an, phần yêu thương này khi nào thì biến mất."
"Trước giờ tôi chẳng được ai cần, cho nên đồng thời bức thiết cần người khác, cũng hy vọng bản thân mình được cần."
"Do đó, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ hẹn hò với một người, bởi vì cho dù nhất thời bị bề ngoài của tôi thu hút, nhưng thời gian lâu dần, tôi sẽ rất dính người ta, sẽ lần lượt thăm dò xác nhận tình yêu của đối phương nhiều lần, sẽ chẳng có ai chịu được một người như tôi."
Nói tới đây, Tang Gia Ý không nhịn được cười.
"Nhưng ở trước mặt anh ấy, tôi không cần xác nhận lặp lại cũng chẳng cần thăm dò, anh ấy giống như rất cần tôi, rất yêu tôi."
"Cho nên anh ấy không bình thường cũng chả sao, tôi không bình thường cũng chẳng liên quan, vừa vặn."
Nghe thấy loại ngôn từ này, Văn Hân run rẩy chốc lát.
Đứa trẻ này nói cậu không bình thường, nhưng vừa nghĩ đến vì sao cậu không bình thường, Văn Hân chỉ cảm thấy trái tim mình như bị kim đâm.
Đau đớn nổi lên chi chít không thể xem nhẹ.
Hốc mắt bà ta hơi đỏ: "Nhưng đâu ai có thể sống như một hòn đảo biệt lập, con nên có quyền cho phép bên cạnh tồn tại nhiều người hơn."
Tang Gia Ý vươn hai ngón tay ra: "Chúng tôi là hai hòn đảo biệt lập, hai hòn đảo biệt lập liền nhau."
Cậu nói mà thần thái có chút phấn khởi: "Bà biết chuyển động của lớp vỏ trái đất không?"
"Thời điểm nham thạch chịu sự chuyển động của lớp vỏ trái đất sẽ bị cưỡng chế hình thành núi, lớp vỏ trái đất chuyển động sẽ làm chúng tôi dần dần đến gần nhau, chúng tôi va chạm, chúng tôi dồn nén, cuối cùng, chúng tôi uốn nếp và lồi ra, hình thành dãy núi."
"Chúng tôi sẽ hợp hai thành một."
Văn Hân ngơ ngác rơi xuống một giọt nước mắt, đã nói đến nước này, đối phương có ý gì, bà ta đều hiểu.
Tang Gia Ý cũng cảm thấy lời của mình đã nói rất rõ ràng rồi.
Cậu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài xuyên qua ô cửa kính, cười cười: "Người đón tôi tới rồi, tôi đi trước nhé, bà từ từ uống."
Khi đó, Giản Tế đang ngồi trên ghế lái, cúi đầu đọc cuốn《Chuyển động của lớp vỏ trái đất》Hựu Hựu viết cho anh.
Anh nhìn câu kết của chương cuối cùng, nhìn rất lâu.
Mỗi lần nhìn, đều sẽ hồi lâu không nỡ dời ánh mắt.
Cậu nói --
Chúng ta sẽ hình thành dãy núi còn cao hơn cả đỉnh Chomolungma[1], chúng ta cuối cùng tuy hai mà một, chúng ta sẽ sừng sững vĩnh cửu, trở thành đỉnh núi cao mà người người đều muốn trèo lên.
[1] Tên khác: đỉnh Everest,nằm trong khối núi Mahalangur Himal thuộc dãy Himalaya, là đỉnh núi cao nhất trên trái đất so với mực nước biển với 8848,86 mét.
Như có phúc chí tâm linh[2], ánh mắt Giản Tế rơi lên người Tang Gia Ý bên ngoài.
[2] Phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
Hai người đối diện ánh mắt nhau cách ô cửa kính, anh liền cười rồi xuống xe.
Đi đón một tảng đá nhỏ khác sẽ cùng anh va chạm và hình thành dãy núi cao nhất thôi.
Cửa quán cà phê treo chiếc chuông, theo động tác của người đẩy cửa chạy ra mà kêu lên leng keng giòn giã.
Văn Hân nghiêng đầu, trông thấy Tang Gia Ý vui vẻ nhào vào trong lồng ngực người đàn ông cao lớn, người đàn ông thân mật hạ một nụ hôn nhẹ lên mặt cậu.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Tang Gia Ý long lanh lại xán lạn, hoàn toàn là bộ dáng vô sầu vô lo.
Chẳng biết vì sao, nước mắt của Văn Hân rơi xuống không ngừng được.
Bà ta ngây ngẩn nghĩ, sao lại đi tới nông nỗi này cơ chứ?
Theo lý mà nói, lấy điều kiện của vợ chồng nhà họ Tang, căn bản sẽ không xuất hiện vụ phòng sinh liền nhau với bà ta, còn cho bọn họ cơ hội đánh tráo nữa.
À, bà ta nhớ tới.
Thời điểm mang thai Tiểu Ý, bà ta đã đến trấn nhỏ xa xôi đó, bà ta đi làm từ thiện thành lập trường tiểu học, quyên góp cho cô nhi viện nơi ấy.
Bà ta tích thiện cầu phúc cho đứa bé ở trong bụng.
Nửa đời trước bà ta sống không sầu không lo, việc thiện từng làm nhiều chẳng kể xiết, sao ông trời lại đối xử với bà ta như vậy chứ?
Ánh nắng bên ngoài tươi đẹp, Văn Hân bỗng cảm thấy có chút chói mắt.
Tươi đẹp giống như ngày hôm đó bà ta vừa được đẩy ra từ trong phòng sinh.
Y tá chuẩn bị ôm đứa bé vừa mới sinh hạ đi vệ sinh, đã bị Văn Hân suy yếu gọi lại.
Bà ta nói: "Tôi muốn nhìn nó thử."
Y tá liền dịu dàng đặt em bé còn đỏ hỏn bên cạnh bà ta.
Đứa nhỏ vừa ra đời, không tính là xinh đẹp, nhưng Văn Hân nhìn sao cũng thấy thích, cuối cùng không nhịn được hạ một nụ hôn khe khẽ lên vầng trán của bé con.
Tề Lỗi ở bên cười nói: "Em mệt lắm rồi, ngủ trước đi, sau khi tỉnh dậy lại bảo bác sĩ ôm con qua."
Giữa lúc ý thức hấp hối, trước mắt bà ta mơ hồ một mảnh, nhìn y tá ôm người đi.
Rõ ràng bà ta đã từng hôn đứa trẻ này.
Nhưng về sau, ôm tới bên cạnh bà ta lần nữa, lại chẳng phải viên mỹ ngọc ấy của bà ta.
Viên mỹ ngọc trân quý nhất trong cuộc đời bà ta, sau khi bị bà ta đánh rơi khó khăn lắm mới quay về bên cạnh, lại bị bà ta không chút quý trọng đánh mất lần nữa.
Từ rày về sau, bà ta lại chỉ có thể dựa vào một góc ảnh chụp lọt vào ống kính của đối phương, để nhớ nhung hết lần này đến lần khác.
Bà ta cũng không nhịn được nữa, gào khóc bất chấp hình tượng.
-
Mà đối với Tang Gia Ý mà nói, tất cả mọi chuyện đều đã nói rõ ràng, sau này chính là triệt để kết thúc.
Cậu đang gọi điện thoại với Vu Tranh kể về chuyện này.
Vu Tranh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái: "Đáng đời, cho bọn họ hối hận đi, quá sướng luôn."
Cậu ta và Tang Gia Ý đã biết nhau năm 18 tuổi, mấy năm đó đối phương trải qua như thế nào, Vu Tranh là người nhìn cả một đường.
Tang Gia Ý không để tâm lắm, thực ra cậu cũng không muốn trả thù, chỉ là rất đơn giản, không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào nữa.
Vu Tranh biết hẳn là cậu không muốn nói về chuyện này lắm, vì vậy chuyển đề tài: "Đúng rồi, thầy Vũ Tế đâu?"
"Anh ấy ra ngoài ăn cơm với ông chủ của cậu rồi."
"Sao cậu không đi cùng?"
Tang Gia Ý lời lẽ chính nghĩa: "Không thể dính người ta quá, phải cho anh ấy không gian riêng tư."
Vu Tranh liền mỉm cười.
Tang Gia Ý vừa cùng Vu Tranh tùy tiện tán gẫu, vừa lướt Weibo, bây giờ fan CP của cậu và Giản Tế mở rộng không ít.

Cậu nhìn nhìn Weibo của bản thân, lại nhìn nhìn Weibo của Giản Tế.
Cậu còn nhớ trước đây lúc Giản Tế vừa lộ mặt ngoài ý muốn, có không ít người gọi anh là ông xã.
Tuy Giản Tế đã đăng Weibo bảo mọi người đừng gọi như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người gọi anh là bạn trai các thứ.
Nhưng từ sau khi mối quan hệ của cậu và Giản Tế bị mọi người biết được, Tang Gia Ý đã rất ít thấy có người gọi bậy nữa.
Cậu lục đến tài khoản phụ của bản thân, lên cái bài đăng trước khi cậu và Giản Tế hẹn hò, ngày Giản Tế lộ mặt hôm đó:
【Ba cộng một: Anh ấy không phải ông xã của mấy người! // Trang sức nhỏ của Vũ Tế lao tư: AAAAAA tui trực tiếp hi ông xã!】
Kết quả còn bị không ít người ghét, nói gì mà đều là anh chị em cả.
Tang Gia Ý nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng, cuối cùng cậu cũng có thể nói năng đúng lý hợp tình, ai là anh chị em với mấy người chứ!
Nghĩ như vậy, cậu bèn chuẩn bị chuyển sang tài khoản phụ, trả lời một cái.
Tài khoản chính sẽ gây nên náo động, tài khoản phụ cho đã nghiền là được rồi nhỉ.
Vu Tranh bên kia điện thoại vẫn đang nói chuyện: "Đúng rồi, Tang Tang, cậu biết Lộ Dương bị đuổi chưa?"
Tay Tang Gia Ý khựng lại: "Hả? Tại sao?"
"Hình như có liên quan đến chuyện lộ tin thầy Vũ Tế kết hôn đó, nhân phẩm anh ta không tốt, bây giờ các phòng làm việc đều không nhận, phỏng chừng cũng chỉ có thể làm riêng lẻ."
Tay Tang Gia Ý vẫn còn đang thao tác trên Weibo, nghĩ đến lời của Vu Tranh như có chút đăm chiêu.
Còn chưa hiểu rõ mục đích của Lộ Dương, đã trông thấy Weibo của mình đăng thành công rồi.
Cậu nhấn vào trang chủ của mình, hả?? Cậu vẫn chưa chuyển acc sao?!
Cậu đăng cái gì??
Đợi tới lúc nhìn thấy bài đăng đó, trước mắt cậu suýt chút nữa tối sầm.
【Tang Tử V: Là của tôi // Ba cộng một: Anh ấy không phải ông xã của mấy người! // Trang sức nhỏ của Vũ Tế lao tư: AAAAAA tui trực tiếp hi ông xã!】
Bên dưới đã nhanh chóng có hồi âm:
【Biết ròi biết ròi】
【Nhất định phải lần lượt tới nói cho tui biết, sự thật là cưng đã bị người ta đoạt mất rồi sao? Ác qué!】
Tang Gia Ý vội giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xóa bài đăng Weibo đó đi.
Cậu chuyển sang tài khoản phụ, thì phát hiện có một đám đông mò qua đây.
Có người bình luận dưới tài khoản phụ của cậu:
【Mị tới coai coai có cái gì đặc biệt, để Tang Tử đại đại phải lật thẻ】
Chỉ là mọi người càng xem càng là lạ.
【Ba cộng một: Không muốn censored đâu】
【Ba cộng một: Nếu tui nói tui đi ra khỏi tinh cầu để kiến thiết và bình định vũ trụ rồi, xin nghỉ phép với độc giả, mấy cô sẽ tin sao】
Là tác giả ư? Bạn của Tang Tử đại đại à?
Mọi người lại nhìn thử địa chỉ IP, hể? Cùng một cái với Tang Tử đại đại.
Nhớ Tang Tử đại đại từng đi qua thị trấn Thanh, mọi người nhanh chóng đào bài cùng một khoảng thời gian của tài khoản "Ba cộng một" ra.
Thị......!thị trấn Thanh?
【Không phải, có chút bất thường, tên khai sinh của Tang Tử đại đại là gì ấy?】
【Hình như có người từng tung ra, gọi là Tang Gia Ý】
【Tang Gia Ý, ba cộng một*????】
(*) Gia Ý đọc là /jiā yì/, cộng một đọc là /jiā yī/
!!!
Trực giác của Tang Gia Ý thấy không ổn, nhớ đến nội dung trong tài khoản phụ của mình, nhớ tới không biết mình đã bày tỏ với bao nhiêu CV, cậu liền muốn một cú chết tươi.
Vội vàng lướt xuống, bắt đầu hì hục xóa bài Weibo.
【Cả nhà ơi!!! Cậu ta xóa bài rồi! Mau cap màn hình!】
-
Trong phòng bao, Giản Tế vốn hẹn ăn cơm với Cận Phi, chỉ là không ngờ lại gặp một đám bạn đồng nghiệp trong hành lang, vì vậy liền dứt khoát ăn cơm cùng nhau.
Đa số người trong đó tuy rằng danh tiếng không bằng Vũ Tế, nhưng cũng toàn là CV có tiếng tăm có năng lực trong ngành, fan kể ra không ít.
Tin tức Vũ Tế và tác giả Tang Tử đã kết hôn đợt trước, mọi người cũng biết cả.
Vì vậy trêu chọc nói đùa rằng: "Thầy Vũ Tế, tôi nhớ lúc livestream《Nguyệt Thượng Mi Sáo》hai người chỉ mới quen biết nhỉ, không ngờ nhanh chóng như vậy."
Giản Tế cầm ly cười cười.
Không ít người trước mặt đã từng hợp tác với Giản Tế, mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng cũng không tính là xa lạ.
Có người tò mò hỏi: "Thầy Vũ Tế, bọn tôi đều biết Tang Tử đại đại là fan của anh, nhưng thanh khống bình thường đều sẽ thích thanh âm dễ nghe, cậu ấy còn có giọng nói yêu thích nào không?"
Giản Tế cười cười: "Chưa nghe em ấy nhắc tới giọng khác."
Mọi người cũng mỉm cười, ý này rất rõ ràng, chính là chỉ thích mỗi mình anh.
Vừa dứt lời, có CV đang coi di động hô lên một tiếng: "Ấy? Tài khoản phụ của Tang Tử đại đại bị đào ra rồi."
Giản Tế có chút nghi ngờ, hả? Hựu Hựu có tài khoản phụ?
Ánh mắt Giản Tế rơi qua đó, chỉ thấy vị CV kia nhìn mình hơi khó xử, muốn nói lại thôi.
Anh hỏi tỉnh bơ: "Sao thế?"
Vị CV kia là người thẳng tính, thành thật nói: "Tang Tử đại đại thả thính một lần cả giới phối âm."
Giản Tế: "......"
Một người ngồi bên cạnh nói: "Ồ? Tang Tử đại đại bày tỏ với tôi, tôi từng trả lời này."
Có một người nữa: "Tôi cũng vậy."
"+1"
Ngoại trừ Cận Phi và Giản Tế, cả phòng còn có 6 vị CV, chỉ có một người vẫn chưa lên tiếng, bắt đầu điên cuồng lướt Weibo.
Không phải chứ, mình tui không có?!
Anh ta đã mặc kệ có bị thầy Vũ Tế cạo chết hay không, hôm nay ai ngồi đây không được bày tỏ người đó xấu hổ!
Cuối cùng, nhìn thấy cái tài khoản ID Ba cộng một đã từng tag anh ta đó, nói giọng anh ta như trời ban tặng.
Anh ta chậm rãi thở phào một hơi, ưỡn thẳng ngực: "+1!"
"......"
Cận Phi ở bên cạnh lướt điện thoại suýt chút nữa cười chết: "Mỗi một vị ngồi trước mắt, bà xã cậu đều cần mẫn điểm danh siêu thoại hằng ngày."
Mọi người chỉ thấy người đàn ông tuấn tú ngồi đó vẻ mặt như thường, sau đó chậm rãi thong thả đứng lên, lấy áo khoác bên cạnh qua.
"Các cậu từ từ dùng, bữa hôm nay tôi mời, có chút việc, đi trước một bước vậy.".

Bình Luận (0)
Comment