Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 106

Văn Uyên muốn đi tới nhìn thử, Tang Hủ bảo anh ta đợi tại chỗ, chui vào lều của mình lôi Châu Hà ra ngoài.

 

Châu Hà tức gần chết, vừa nằm xuống đã bị lôi dậy, dù cho có khách không mời đến, họ không thể tự giải quyết được sao?

 

"Không có ta thì ngươi sẽ chết à?" Châu Hà bực dọc mặc áo nỉ vào.

 

"Sẽ chết." Tang Hủ nói.

 

Châu Hà: "..."

 

Thôi, không ngủ thì không ngủ, dù sao thì hắn cũng không phải buồn ngủ lắm.

 

Ba người họ đều thức, Thẩm Áp Lê dựa vào cái gì mà ngủ? Hắn lôi Thẩm Tri Ly ra ngoài. Bốn người lẻn ra sau lều của Thẩm Tri Ly, bèn trông thấy một bóng đen càng lúc càng rõ ràng. Đó là một chiếc lều, cách lều của Thẩm Tri Ly khoảng mười mét.

 

Nơi này cực kỳ tối, không bật đèn pin thì cơ bản là không nhìn rõ được gì cả. Nhưng ấy là Tang Hủ, chắc chắn Thẩm Tri Ly không bị như vậy. Nếu ở đó có một chiếc lều, lúc dựng lều Thẩm Tri Ly không thể nào không phát hiện ra.

 

"Chỗ này vốn có một bức tường." Thẩm Tri Ly hạ giọng nói.

 

Châu Hà sờ mặt đất, giữa con hẻm có một đoạn đường là lạ.

 

"Lại là tường bẫy." Châu Hà xuỳ một tiếng.

 

Xem ra trong lúc họ nghỉ ngơi trong lều, tường bẫy ở đây đã hạ xuống, để lộ ra lều ở bên kia.

 

Là ai cắm trại ở đây?

 

Văn Uyên lặng lẽ rọi đèn pin chiếu xa, không chỉ có một cái lều, đối diện là một bãi cắm trại, có bốn chiếc lều. Nhìn cách bố trí này mà Tang Hủ thấy căng da đầu, bốn chiếc lều, bốn người, lẽ nào người đến không chỉ có "Tang Hủ", mà còn cả "Châu Hà", "Thẩm Tri Ly" và "Văn Uyên"?

 

Lát nữa mọi người hỗn chiến, có phải sẽ không phân biệt được địch ta không?

 

Tang Hủ muốn nói về tình huống, nhưng Thẩm Tri Ly và Văn Uyên đã tắt đèn pin, một trái một phải lén lút đi tới. Được thôi, vừa bản lĩnh vừa bạo dạn, người ta vốn chẳng sợ gì. Châu Hà buộc một sợi dây thừng leo núi lên eo Tang Hủ, cũng dẫn cậu đi tới. Hiện giờ chỉ cần hành động có thể có xung đột mạnh, Châu Hà đều sẽ buộc dây thừng lên người Tang Hủ, Tang Hủ cảm thấy mình rất giống thú cưng mà hắn dắt đi dạo.

 

Văn Uyên đi tới rìa bãi cắm trại, lắng nghe một lát, bèn lắc đầu nói: "Chết rồi."

 

Họ tuần tra một vòng lều, phát hiện ra ba thi thể.

 

Tang Hủ nhìn mặt họ, khác hẳn mình, cũng không có ai mặc áo gió màu trắng, người bị Tang Hủ chụp vào ảnh không ở đây.

 

Thẩm Tri Ly móc được danh thiếp của một người từ túi quần của ông ta, đọc rồi nói: "Là người của nhà họ Triệu, hơn nữa là chính nhà họ, cấp rất cao."

 

Danh thiếp đề CEO.

 

Người anh em này chức vụ cao như vậy, có thể còn mạnh hơn cả Thẩm Tri Ly, nhưng ông ta lại chết như thế này ở đây. Rốt cuộc họ đã gặp phải thứ gì? Tang Hủ không khỏi nhíu mày.

 

Châu Hà nhìn bèn cười khẩy, "Ta bảo mà, mộ tổ nhà họ xảy ra chuyện lớn thế này, sao có thể không đến xem thử."

 

Tang Hủ quan sát tình hình bãi cắm trại, ba thi thể mở mắt, biểu cảm vô cùng yên bình, không sợ hãi chút nào, bãi cắm trại cũng không có dấu hiệu ẩu đả. Thực ra hai bãi cắm trại của họ gần nhau thế này, nếu nơi này xảy ra ẩu đả, nhóm Tang Hủ không thể nào không nghe thấy.

 

Vậy nên ba người này đã chết đột ngột, đến mức mắt còn không kịp nhắm.

 

Còn một điều không tính là kỳ quái nhưng Tang Hủ cảm thấy đáng chú ý, ba người này nom khá lớn tuổi, ít nhất phải hơn sáu mươi tuổi. Tại sao nhà họ Triệu lại cử nhân viên lớn tuổi thế này vào âm trạch? Có điều trong đạo của họ, người càng già càng hiếm thấy, người ngoại tộc tuổi cao thế này mà vẫn sống được, càng chứng tỏ thực lực không tầm thường.

 

Thẩm Tri Ly kiểm tra tình trạng của ba người này, nói: "Các bạn ạ, các bạn có tin kiến thức y học của tôi không?"

 

"Như thế nào?" Tang Hủ hỏi.

 

"Tôi cho rằng nguyên nhân tử vong của ba người này là bệnh tim."

 

Người ngoại tộc chết vì bệnh tim? Nếu ba người họ trông thấy thứ gì đáng sợ, sợ quá mà chết thì Tang Hủ còn tin.

 

"Hơn nữa ba người họ bị thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, vốn trong trạng thái mệt mỏi," Thẩm Tri Ly rút dao ra, mổ dạ dày một thi thể, "Cậu nhìn xem, trước đó ông già này toàn ăn rêu, sâu bọ, hình như còn có cả chuột."

 

Đãi ngộ nhà họ Triệu tệ thế này ư? Họ vào mộng sao không mang đồ tiếp tế đầy đủ?

 

Tang Hủ rất ngờ vực.

 

"Chúng ta bị bám theo à? Có phải họ vẫn luôn đi theo chúng ta không?" Tang Hủ hỏi khẽ.

 

Châu Hà lắc đầu, nói: "Không giống lắm, mấy cái lều này đã dựng được một thời gian rồi."

 

Quả vậy, trên lều đã mọc cả dây leo, bãi cắm trại này đã dựng ở đây ít nhất vài tháng.

 

Cũng có nghĩa là, vài tháng trước, một đội ngũ nhà họ Triệu đã đi vào nơi này, và chết ở đây.

 

"Bốn chiếc lều, chỉ có ba thi thể, vẫn còn một người nữa. Người đó đã đi đâu?" Tang Hủ trầm ngâm, "Người gõ mã Morse cầu cứu lúc trước có phải người này không?"

 

Trong bóng tối, mọi người đều im lặng, không ai trả lời được câu hỏi này, thông tin họ kiếm được hiện tại quả thật quá ít ỏi.

 

Châu Hà nói: "Xem ba người này chết như thế nào đã."

 

Đúng vậy, đây mới là câu hỏi quan trọng nhất hiện nay.

 

Thứ hại chết đội nhà họ Triệu, cũng có thể sẽ hại chết họ.

 

Thẩm Tri Ly vạch áo gió của một thi thể, làn da trắng ởn của thi thể phơi bày trong tầm nhìn của mọi người. Dưới ánh sáng chói lòa của đèn pin, làn da thi thể này nổi gồ từng cục, hơn nữa còn đang động đậy, như thể dưới da ông ta có rất nhiều sâu bọ chi chít. Đang quan sát thì thi thể đột nhiên há miệng.

 

Thẩm Tri Ly tinh mắt nhanh tay, nhét đèn pin vào miệng ông ta.

 

Cổ họng ông ta bị chiếu đèn đỏ rực, trong đó có thứ gì đang đâm quàng đâm xiên, như muốn chui ra.

 

Châu Hà lập tức nói: "Không thể giữ thi thể, thiêu hủy."

 

Thẩm Tri Ly bảo họ lùi ra, búng tay một phát, thi thể tức khắc bùng cháy tanh tách. Đây là thần thông đến từ Táo Quân của đạo Ngạ Quỷ —— "Lửa Điềm Ác" (恶兆火 – E Zhao Huo: Ác Triệu Hỏa), thực ra nó vốn tên là "Ngạ Táo Hỏa" (饿灶火 – E Zao Huo: Ngạ trong Ngạ Quỷ, Táo trong Táo Quân), Thẩm Tri Ly đã đổi tên nó. Ngọn lửa này tinh khiết hơn lửa phun ra từ Thôn Hỏa Thuật của đạo Nhân Gian, có thể thiêu đốt những thứ không phải thực thể.

 

Vậy nên dù cho thứ động đậy dưới da thi thể này là linh hồn thì cũng sẽ bị đốt trụi.

 

Ngọn lửa vừa xuất hiện, thi thể này bắt đầu run rẩy co quắp, như đau đớn không chịu nổi, mọi người còn nghe thấy tiếng gào thét chói tai vọng ra từ bên trong thi thể. Dường như thi thể đã sống dậy, nếu không phải lúc nãy họ đã xác nhận mạch đập và hô hấp, e rằng họ sẽ tưởng mình đã thiêu cháy một người sống.

 

Đúng lúc này, Tang Hủ nhìn thấy da mặt thi thể bị thiêu đốt nứt toác, để lộ một lớp da bên dưới. Đó là một gương mặt khác hẳn, nhưng cũng là một gương mặt mà Tang Hủ quen biết ——Bạch Tích. Cô ta nhìn Tang Hủ chằm chằm, há miệng như muốn nói gì đó, thế nhưng miệng bị đèn pin bịt kín, cô ta không thốt nên lời.

 

Bạch Tích xuất hiện, có nghĩa là ảo giác xuất hiện.

 

Đâu là ảo giác?

 

Thẩm Tri Ly kêu lên, nói với Tang Hủ: "Không phải đây chính là trợ thủ của cậu sao? Hình như cô ta muốn nói gì đó, có muốn lấy đèn pin ra nghe thử không?"

 

Châu Hà nói: "Không lấy ra, Văn Uyên, nghe tiếng lòng của cô ta."

 

Văn Uyên nhíu mày lắng nghe, lắc đầu nói: "Thi thể này đã bị ô nhiễm, âm thanh rất hỗn loạn."

 

Cuối cùng Châu Hà vẫn không cho rút đèn pin ra, tay cầm đèn pin bị nướng cháy đen, Bạch Tích trợn tròn mắt, bị thiêu thành xác cháy. Không thể nhìn ra là thứ gì đã hại chết ba người này, nhưng chắc chắn bên trong thi thể có thứ gì đó. Không nên nán lại nơi này lâu, bốn người chuẩn bị rút lui, chợt nghe thấy tiếng người vọng tới từ phía bãi cắm trại của họ.

 

"Có ai không?"

 

"Có ai không?"

 

"Mau ra đây đi..."

 

"Mau ra đây..."

 

Bốn người liếc nhìn nhau, Châu Hà ra dấu bảo Tang Hủ ở im tại chỗ, hắn và Thẩm Tri Ly, Văn Uyên đi tới xem thử. Tang Hủ muốn nói mình cũng giúp được, vừa thấy ba người nọ tắt đèn pin lẩn vào bóng tối, Tang Hủ bèn im bặt. Họ có thể hành động không dựa vào đèn pin, nhưng cậu thì không thể.

 

Cậu đành nán lại, may mà thắt lưng vẫn buộc dây xích chó của Châu Hà, Tang Hủ thấy yên lòng hơn đôi chút. Tách khỏi Châu Hà tối đa mười mấy mét, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì phải không? Cậu quả thật không thể quấn lấy Châu Hà như cặp song sinh dính liền được.

 

Cậu thuyết phục bản thân giữ bình tĩnh, tập trung sự chú ý vào ngọn lửa ác trước mắt, chứ không phải bóng tối giơ tay không thấy năm ngón xung quanh. Ngọn lửa ác càng cháy càng đượm, Tang Hủ nhìn thi thể bốc cháy, cảm thấy có gì đó bất thường.

 

Dây thừng leo núi ở eo bị kéo căng, chắc chắn Châu Hà đã lẻn đến bãi cắm trại của họ.

 

Thi thể bị thiêu cháy đến mức co quắp, biến hình, tuy nhiên hình như càng lúc càng to hơn. Mí mắt của thi thể đã bị thiêu rụi, con ngươi vẩn đục nhìn Tang Hủ trừng trừng trong ánh lửa, Lửa Điềm Ác không thiêu trụi được nó, ngược lại còn khiến nó phơi bày bộ mặt thật. Xương mặt nó trở nên biến dạng, quái dị, hai con mắt không có mí lộn ngược, nham hiểm nhìn Tang Hủ.

 

Gương mặt này phi nhân loại quá mức, Tang Hủ nhanh chóng quay đầu đi không nhìn nó. Cậu cảm thấy mình ở lại đây còn nguy hiểm hơn, Tang Hủ quay đầu đi về phía bãi cắm trại của mình, chuẩn bị đi theo dây thừng tìm Châu Hà.

 

Tuy nhiên, một cái bóng mặc áo gió màu trắng bước ra từ bóng tối phía trước.

 

Bóng người nọ vừa đi về phía Tang Hủ men theo dây thừng leo núi, vừa gọi: "Có ai không? Đừng trốn nữa."

 

Tang Hủ dừng bước.

 

Ngoái đầu liếc nhìn, thi thể nọ bò ra từ ngọn lửa, ngoẹo đầu lao về phía cậu.

 

Tang Hủ thở dài khe khẽ, gọi Hộ Pháp Linh Quan, chém thi thể quái dị đằng sau trước. Thi thể nọ nhanh nhẹn vô cùng, né được lưỡi gươm đen của Hộ Pháp Linh Quan, lao thẳng tới cắn Tang Hủ. Trong con hẻm chật hẹp không thể phát huy được, Tang Hủ bị ông ta vồ thẳng mặt. Áp Binh Tiên Sư kịp thời thay thế Hộ Pháp Linh Quan, chém mất đầu thi thể từ đằng sau.

 

Tang Hủ lập tức lộn người, quay mặt về phía áo gió màu trắng, vẻ mặt cảnh giác.

 

"Lợi hại quá," người nọ nói, "Tang Hủ."

 

Tang Hủ nhìn kỹ, người mặc áo gió màu trắng này, không ngờ lại là Bạch Tích.

 

"Lúc nãy tôi mọc mặt trên thi thể đó," Bạch Tích như rất oán trách, "Tại sao cậu không để ý đến tôi?"

 

"Không phải lúc trước cô bảo cô không còn thời gian nữa sao?" Tang Hủ chau mày.

 

"Bây giờ lại có rồi đó."

 

"Cô đừng tới đây."

 

"Đến đây, Tang Hủ, chúng ta cùng đi chiêm ngưỡng kỳ tích vĩ đại."

 

Bạch Tích mỉm cười, đi về phía cậu.

 

Tang Hủ cảm thấy không đúng lắm, Bạch Tích trước mắt rất cứng nhắc, tạo cảm giác quái dị như cố tình bắt chước người khác nhưng lại bắt chước không giống.

 

Cô ta là Bạch Tích thật ư?

 

Tang Hủ vừa lùi bước vừa nói: "Bạch Tích, đồng đội của tôi đâu?"

 

Bạch Tích chẳng nói chẳng rằng, vẫn mỉm cười, càng lúc càng gần hơn.

 

Tốc độ của cô ta không tính là nhanh, khổ nỗi khoảng cách giữa hai người họ quả thật quá ngắn, chỉ sau mấy nhịp thở, Bạch Tích đã sắp tới trước mặt. Tang Hủ vừa gọi Áp Binh Tiên Sư vừa lùi lại. Dây thừng leo núi giữ cậu lại, cậu không thể lùi thêm được nữa. Cậu kéo dây thừng leo núi, muốn ra hiệu cho Châu Hà rằng mình gặp nguy hiểm. Nhưng không biết trong hiện thực đã xảy ra chuyện gì, dây thừng leo núi chẳng nhúc nhích mảy may.

 

"Bạch Tích" đi tới, cô ta há to miệng, bên trong là hai hàm răng sắc nhọn sáng lóa như hàm cá mập, cô ta định cắn cậu.

 

Tang Hủ chần chừ một giây, rốt cuộc vẫn không cắt đứt dây thừng leo núi, cậu nghiến răng chuẩn bị nghênh chiến. Nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, Thẩm Tri Ly đột nhiên xuất hiện từ hư không, búng tay một phát, Lửa Điềm Ác bùng cháy trên người Bạch Tích, dù là vật hư vô trong ảo giác thì cũng bùng cháy không thể ngăn cản.

 

Ảo giác biến mất, khung cảnh tan chảy, cậu trở về hiện thực. Cảnh trước mắt lập tức trở nên đáng sợ vô cùng, toàn bộ dây leo điên cuồng mọc ra, thò từ trong âm trạch ra ngoài. Không, nói chính xác thì là thò từ quan tài đá ra ngoài, thậm chí xoắn lại thành hình người. "Bạch Tích" đi tới chỗ cậu lúc nãy chính là một dây leo hình người.

 

Đúng là cậu vừa ở trong ảo giác, nhưng kẻ trong ảo giác không phải Bạch Tích.

 

Trong ảo giác, có thứ đóng giả cô ta.

 

Tiếng người nói càng lúc càng hỗn loạn, tràn ngập xung quanh. Tang Hủ vỡ lẽ ngay, Bạch Tích từng nói đạo Tu La "âm dương cùng sinh sôi, vạn vật cùng nguồn cội", những dây leo này không phải thực vật, mà là tổ tiên nhà họ Triệu.

 

Họ không chết đi mà hóa thành dây leo, được chôn cất ở đây. Thảo nào khắp nơi đều là tiếng người nói kỳ quái, tiếng người phát ra từ những dây leo này. Châu Hà không đoán sai, đúng là nơi này có vật sống. Có điều họ mãi không phát hiện ra. Còn Châu Hà thì mặc dù có trực giác nhạy bén, nhưng cũng không nói rõ được rốt cuộc vật sống ở đâu.

 

Chẳng mấy chốc đường đi đã bị dây leo chặn đứng. biểu bì của ba thi thể trong bãi cắm trại trương phình, nứt toác, dây leo tựa thủy triều xanh lá ùa ra từ bên trong.

 

Châu Hà tóm lấy Tang Hủ, ném cậu lên cao. Tang Hủ bay lên không, nhìn thấy mái hiên một tòa âm trạch, lập tức ôm lấy, ra sức trèo lên. Văn Uyên và Thẩm Tri Ly cũng đang trèo lên cao, khắp nơi trong quần xã âm trạch đều là dây leo, họ phải nghĩ cách trèo lên vách đá.

 

Ba người ra sức trèo lên, Tang Hủ tụt lại sau cùng, dây leo bò lên cắn chân cậu, Hộ Pháp Linh Quan xuất hiện, vung gươm chém nát đám dây leo tựa rắn rết này. Châu Hà vẫn đang ở bên dưới, hắn quát to: "Thẩm Áp Lê, cho ta lửa!"

 

Một tay Thẩm Tri Ly luân phiên bám vào vách đá, lột áo gió của mình ra. Áo gió bốc lửa, hắn ném áo gió về phía Châu Hà, Châu Hà vung áo gió, vạch ra một chỗ trong bầy dây leo. Đến khi áo gió sắp cháy rụi, hắn lại ném hai quả lựu đạn, rồi dịch chuyển đến cạnh Tang Hủ.

 

Họ đã leo lên cao trên vách đá, dây leo bên dưới không với tới được. Nhưng ngay sau đó, Tang Hủ nghe thấy tiếng cánh đập vù vù.

 

Âm dương cùng sinh sôi, vạn vật cùng nguồn cội.

 

Cậu chợt có một linh cảm chẳng lành.

 

Lá dây leo xanh rì đang đập, từng con ngài nối đuôi nhau bay ra, tạo thành một đàn ngài phủ kín đất trời.

 

Cánh của tất cả các con ngài đều giăng đầy hoa văn, mọc ra những gương mặt quái dị.

 

Châu Hà tặc lưỡi, nói: "Nhà họ Triệu đổi sang họ Tôn đi, không ngờ còn biết bảy mươi hai phép thần thông?" (72 phép thần thông của Tôn Ngộ Không)

Bình Luận (0)
Comment