Châu Hà dẫn Tang Hủ đến một căn phòng, nội thất trong phòng rất xa hoa, chạm trổ dát vàng, ngay cả cột cũng làm từ mã não, vừa nhìn là biết đây chính là căn phòng thượng hạng mà dinh thự nhà họ Triệu chuẩn bị dành cho Châu Hà. Châu Hà ra sau bình phong thay quần áo, Tang Hủ lục túi thơm của hắn, trong đó đựng hơn mười viên Bổ Thiên Đan.
Không hổ là hoàng đế, đúng là cơ nghiệp đồ sộ.
Tang Hủ tỉnh bơ trộm hết toàn bộ Bổ Thiên Đan, sau đó viết một tờ giấy bỏ vào túi.
Chờ Châu Hà thay đồ xong bước ra, tiếng hét thất thanh bỗng vọng tới từ phía hòn non bộ, Châu Hà đanh mặt, kéo theo Tang Hủ chạy tới.
Chỉ thấy một đám đông túm tụm trước hang tuyết, có thị vệ nhà họ Triệu đi tuần đêm, còn có cả Tang Thiên Ý và Châu Kính Quân. Chính giữa đám đông, Bạch Tích mặc áo cưới nằm dưới đất, hai mắt mở trừng trừng, như đã nhìn thấy thứ gì vô cùng đáng sợ, biểu cảm kinh hoàng tột độ đóng đinh trên gương mặt.
Tang Thiên Ý kiểm tra thi thể, nói: "Đã chết một canh giờ."
"Không thể nào," sắc mặt Châu Kính Quân rất nặng nề, nói, "Lúc náo động phòng, tân nương còn sống mà?"
Đúng thế, Tang Hủ thầm ngạc nhiên, Triệu Thanh Duẫn và tân nương động phòng một canh giờ, nếu Bạch Tích đã chết ở đây từ một canh giờ trước, thế người động phòng với Triệu Thanh Duẫn là ai?
Chốc lát sau, Triệu Thanh Duẫn đi tới. Đã gần đợt rét đậm, nhưng y chỉ mặc áo lót trắng mỏng tang, loạng choạng đi tới trước thi thể, như không tin nổi, run rẩy khuỵu xuống. Y ôm thi thể, ngơ ngẩn rơi lệ.
Tang Vạn Niên đi tới từ phía sau, thì thầm với Tang Thiên Ý: "Tân nương trong phòng tân hôn đã biến mất, Lão Triệu cũng chẳng biết mình đã động phòng với thứ gì. Bọn anh phát hiện rất nhiều chất nhầy trên giường, hôi thối vô cùng, thối hơn cả một trăm bãi phân. Là do thứ động phòng cùng Lão Triệu để lại, nom không giống người."
"Là Người." Châu Kính Quân nói.
Vừa thốt ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Tang Hủ thầm giật mình, lẽ nào "Người" mà Châu Kính Quân nói là Vô Sinh Lão Mẫu? Thảo nào Bạch Tích lúc động phòng hoàn toàn không có phản ứng, Tang Hủ sởn gai ốc muộn màng, trước đó cậu vẫn luôn muốn nhìn ra ngoài tủ, may mà Châu Hà bị lửa dục thiêu đốt ngăn cản cậu, nếu không thì không thể tưởng tượng được hậu quả.
Cậu vô thức nhìn sang Châu Hà, sắc mặt Châu Hà cũng nặng nề vô cùng, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Thanh Duẫn ôm thi thể u ám lên tiếng, "Những người không liên quan, mau đi đi. Chuyện đêm nay, nếu dám nói bậy, đánh chết hết."
Các thị vệ lũ lượt cáo lui, trước hang tuyết chỉ còn hai anh em nhà họ Tang, Châu Kính Quân và Châu Hà. Tang Hủ đắn đo không biết mình có nên đi hay không, nhưng Châu Hà không đi, cậu bạo dạn ở lại sau lưng hắn.
Triệu Thanh Duẫn ngửa đầu nhìn, mái tóc đen buông xõa, nom như hồn ma. Hai mắt y đỏ ngầu, hỏi: "Thiên Ý, đây chính là cái giá mà cô nói ư?"
"Lão Triệu, xin nén đau buồn." Tang Thiên Ý nói.
"A Tích không phải người trong đạo, tại sao Người không chịu tha cho cô ấy?" Triệu Thanh Duẫn đau buồn hỏi.
"Bởi vì anh là người trong đạo," giọng Tang Thiên Ý rất lạnh lùng, "Anh tiếp quản đạo Tu La, làm người đầu tiên trong đạo này. Bạn bè thân thích, những gì anh yêu thương, đều không thể thoát được. Anh phải cô độc một mình, lòng không vướng bận điều gì, hoặc phải chuẩn bị sẵn sàng, đợi ngày này tới."
Châu Kính Quân nói: "Lão Triệu, bình tĩnh đi. Chỗ chúng tôi có một cậu nhóc cần anh giúp, giờ anh có tiện không?"
Nước mắt còn chưa khô, Triệu Thanh Duẫn giận dữ nói: "Cô nghĩ sao?"
EQ của Châu Kính Quân quá thấp, Tang Vạn Niên giảng hòa kịp thời, nói: "Để Lão Triệu yên tĩnh một mình đã, mấy người chúng ta đi sắp xếp tang sự. Kính Quân, mau lên, đi thôi."
Triệu Thanh Duẫn nhắm mắt, nói: "Bảo cậu nhóc đó ở lại đi."
Châu Kính Quân vỗ vai Tang Hủ, quay người đi mất. Tang Hủ nhìn Châu Hà, Châu Hà đang tựa vào vách hòn non bộ, vốn không định đi, nhưng lúc đi ngang qua hắn, Tang Thiên Ý lôi hắn theo.
"Tìm tôi có việc gì?" Triệu Thanh Duẫn ngẩng đầu nhìn cậu.
Tang Hủ cúi chào y ngay ngắn, "Xin chào tiền bối, tôi tên là Tang Hủ, là người ngoại tộc ba nghìn năm sau. Tôi bị đưa đến âm trạch nhà họ Triệu, chính là nơi này ba nghìn năm nữa, đang trên đường đi tìm cột mốc về nhà, tôi bị thi thể của tiền bối hút vào nơi này. Xin hỏi tiền bối có cách gì đưa tôi trở về dòng thời gian của tôi không?"
Triệu Thanh Duẫn trả lời thẳng thừng, "Không."
Tang Hủ im bặt.
"Không phải tôi không giúp, mà là tôi thật sự bó tay." Triệu Thanh Duẫn nâng tay áo lau vết nước mắt, dịu giọng nói, "Như cậu nói, cậu nhìn thấy thi thể tôi. Mặc dù tôi không biết tôi sẽ chết bao giờ, nhưng lúc chết chắc chắn cấp bậc của tôi phải cao hơn hẳn tôi bây giờ. Hiện giờ tôi mới chỉ tu vi Lên Thềm, cơ bản là không thể nào thay trời đổi đất, vượt qua thời gian được."
"Có điều, nếu cậu không sợ nơi này, có thể ở lại nhà tôi chờ. Chờ tôi tu luyện đến trình độ đó, rồi đưa cậu về."
Thế thì phải chờ bao lâu? Tang Hủ mím môi, nói: "Chỉ có người cấp bậc Vọng Hương mới có thể đưa tôi về được ư?"
"Trên Vọng Hương cũng được." Triệu Thanh Duẫn nói, "Thiên Ý đã nửa bước vào Vọng Hương, cậu cũng có thể đi chờ cô ấy. Tự hậu trong cung là người cấp Vọng Hương, có điều tôi không cho rằng bà ta sẽ giúp cậu. Nếu cậu đi cùng Thiên Ý, thì phải đến chiến trường tây bắc, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu cậu ở lại, cũng không an toàn 100%, nhà tôi rất nhiều điểm bất thường."
"Điểm bất thường?"
Triệu Thanh Duẫn cúi đầu nhìn thi thể, cười gượng: "Nơi thần nhìn, là nơi ô nhiễm nghiêm trọng nhất. Toàn bộ tòa dinh thự này đều nằm dưới bóng Người, thường xuyên xuất hiện điểm bất thường. Tôi vốn tưởng rằng chỉ cần dùng thanh nhạc thờ thần là được, không ngờ còn phải hiến thân thể mua vui cho thần. Chỉ có như vậy, ô nhiễm mới dừng bước trong nhà họ Triệu. Có lẽ một ngày nào đó, bản thân tôi cũng sẽ bị nuốt chửng xương máu, không còn là người nữa."
"Tại sao..."
"Không hiểu được phải không? Sao lại có người bằng lòng làm việc này? Tôi cũng không hiểu." Triệu Thanh Duẫn lẩm bẩm, "Thiên Ý là vì Tự hậu của quá khứ, Kính Quân là vì theo đuổi cái gọi là chân tướng, cậu em Vạn Niên nhát cáy, chẳng biết là vì cái gì."
"Tôi khác nhóm Thiên Ý, trước đây Thiên Ý tự khởi nghiệp, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, sinh tồn khốc liệt. Bố mẹ tôi mua nhà, mua xe cho tôi, tôi sống qua ngày bằng lãi gửi ngân hàng, chưa bao giờ phải đi làm lấy một ngày. Tôi chính là loại thiếu chí tiến thủ, sau khi vào mộng, Tần Tư Tư và ông chủ Lý gánh tôi, tôi được gánh đến Qua Sông."
"Nhưng họ thật sự cố gắng quá, nhìn họ cố gắng như vậy, tôi không nhịn được cố gắng theo, nhận lời bệ hạ tiếp quản đạo Tu La. Tôi từng tưởng rằng tôi sẽ làm được, giờ xem ra, hoàn toàn là thất bại ê chề. A Tích từng khuyên tôi, bảo tôi đi du ngoạn phiêu bạt cùng cô ấy, là tôi không nghe. Lúc chết, cô ấy có trách tôi không?"
Tang Hủ lẳng lặng lắng nghe, chẳng nói chẳng rằng. Cậu biết, Triệu Thanh Duẫn chỉ cần một người lắng nghe mình thổ lộ mà thôi.
Màn đêm thê lương, ánh trăng tựa băng, phủ lên tòa dinh thự hiu quạnh lạnh lẽo.
Triệu Thanh Duẫn hỏi: "Cậu còn câu hỏi gì không? Nếu cậu muốn ở lại, tôi bảo người hầu thu dọn tiểu viện cho cậu."
Tang Hủ vái lần nữa, "Xin cảm ơn, để tôi suy nghĩ thêm đã."
Cậu quay người định đi, ánh mắt của Triệu Thanh Duẫn chợt dừng ở túi quần cậu, hỏi: "Trong túi quần cậu có đựng gì không? Xin lỗi, đi càng xa trong đạo thì càng có cảm nhận nhân duyên, có thể cảm nhận được những thứ liên quan đến mình. Tôi cảm giác, hình như trong túi quần cậu có thứ gì đó, có liên quan đến tôi."
Tang Hủ móc túi quần, lấy ra một thỏi son.
Là thứ mà Bạch Tích đưa cậu trong ảo giác ở âm trạch nhà họ Triệu.
Triệu Thanh Duẫn nhìn thấy thỏi son này, ánh mắt lập tức khựng lại. Ngón tay y run lẩy bẩy, dè dặt đón lấy thỏi son, "Đây là thứ tôi từng tặng A Tích."
Y vặn mở thỏi son, Tang Hủ để ý thấy dòng chữ trên thỏi son đã thay đổi không biết từ bao giờ, biến thành:
"Thanh Duẫn, em yêu chàng, em không trách chàng."
Trong chớp mắt, nước mắt của Triệu Thanh Duẫn tuôn như mưa.
"Đây là Bạch Tích đưa cho tôi," Tang Hủ chau mày, "Có điều Bạch Tích đó là ảo giác của tôi ở âm trạch nhà họ Triệu."
"Tôi biết," Triệu Thanh Duẫn đóng thỏi son, dịu giọng nói, "Đây là thần thông đỉnh cao của đạo Tu La, thật giả hòa làm một, thật và giả cùng tồn tại. Việc này chứng tỏ trong tương lai, tôi có thể tạo ra A Tích qua ảo giác. Tôi không thể dừng lại được, tôi phải tiếp tục tu luyện, chúng tôi rồi sẽ có ngày gặp lại! Đợi đã, có lẽ giờ cô ấy đã tới rồi."
Triệu Thanh Duẫn quay lưng lại, gạt mái tóc dài tựa thác nước đen kịt của mình.
Trên gáy y, Tang Hủ nhìn thấy Bạch Tích.
Bạch Tích nói: "Phải đi thôi, Đại Tộc Trưởng. Nếu còn không đi, cậu sẽ không quay về được nữa."
Tang Hủ ngoảnh đầu nhìn màn đêm, hành lang khúc khuỷu không một bóng người, phía phòng của Châu Hà đèn đuốc sáng trưng.
Nên đi chào tạm biệt hoàng đế Hà, nhưng Tang Hủ không biết lúc tạm biệt nên nói gì. Bạch Tích thúc giục cậu, Tang Hủ đành thở dài, nói: "Đi thôi."
.
Trong phòng, Châu Hà nói với Tang Thiên Ý: "Người tên Tang Hủ đó, Trẫm muốn đưa y về cung, phong y làm lương nhân (một cấp bậc phi tần)."
Tang Thiên Ý chau mày: "Tại sao?"
"Y mến mộ Trẫm," Châu Hà ho khẽ một tiếng, nói, "Tất nhiên Trẫm phải cho y một danh phận."
"Con chắc chắn chứ?" Tang Thiên Ý nói.
"Đương nhiên. Y mến mộ Trẫm, giống như mẫu hậu mến mộ sư phụ vậy."
Tang Thiên Ý thoáng dừng, nói: "Cậu ta gánh vác sứ mệnh, không thể không đi được."
"Sứ mệnh?"
"Trên trán cậu ta có Phong Thiên Lục."
Châu Hà đã quen với việc sư phụ mình nói dở dang, ý của Tang Thiên Ý là, Tang Hủ là Đại Tộc Trưởng.
Hiện tại Đại Tộc Trưởng chỉ là tưởng tượng của họ, chưa thật sự thực hiện để đối phó với chư hầu, suy cho cùng thì họ mới tiêu diệt được ba trong số các nước sáu đạo, còn lại các chư hầu chiếm cứ đạo Nhân Gian, đạo Địa Ngục và đạo Trời chưa tiêu diệt. Tang Hủ mang theo Phong Thiên Lục xuất hiện, chứng tỏ rồi họ sẽ tiêu diệt chư hầu, lập nên sáu dòng họ.
Không ngờ Đại Tộc Trưởng ba nghìn năm sau lại trẻ măng như vậy, Châu Hà chau mày.
"Thế mà y lại là Đại Tộc Trưởng?"
Tang Thiên Ý nhắm mắt giây lát, như đang cảm nhận điều gì, sau đó bà nói: "Hoang Nhi, mùi của y đã biến mất khỏi tòa dinh thự này."
"Cái gì?"
Châu Hà vụt ra ngoài, trở về trước hang tuyết. Chỉ còn lại Triệu Thanh Duẫn đang ôm thi thể của Bạch Tích, vừa khóc vừa cười ở đó.
Triệu Thanh Duẫn thấy hắn tới, lau nước mắt nói: "Cậu nhóc kia bảo bệ hạ kiểm tra túi thơm của mình."
Châu Hà bóp lông mày, trong mắt tràn ngập lửa giận. Hắn kiềm chế lấy túi thơm ra, mở ra nhìn, Bổ Thiên Đan trong túi đã biến mất, chỉ còn một đống sỏi nhỏ đóng giả trọng lượng và một tờ giấy. Mở tờ giấy ra đọc, trên đó là vài dòng chữ bé xíu chi chít.
"Thứ nhất, đừng ăn uống lung tung đồ của người khác, rất nguy hiểm.
Thứ hai, ngâm chân trước khi ngủ có ích cho việc ngủ.
Thứ ba, ngài là gei đoạn tụ, đừng cưới Thi cô nương, hãy làm người tốt.
Thứ tư, nói thích ngài là lừa ngài đấy.
Hẹn gặp lại, Lợn Hà.
——Tang Hủ"
Châu Hà hít sâu một hơi, kìm nén cơn giận hỏi: "Lợn Hà là cái gì?"
"Lợn Hà (Hiệp Sĩ Lợn – một chương trình hoạt hình TQ)?" Triệu Thanh Duẫn ngẫm nghĩ, nói, "Hình như là một con lợn mặc đồ đỏ."
Trước mặt y, bậc quân vương đang nổi giận lôi đình tình cờ mặc một chiếc áo bào màu đỏ thẫm.
.
"Thiên Ý, cậu ta đến đây đã chứng tỏ kế hoạch của chúng ta là khả thi." Châu Kính Quân rót một chén rượu, hỏi, "Sao trông cô không được vui?"
"Chị nhầm rồi," Tang Thiên Ý lạnh nhạt nói, "Cậu ta mới chỉ Qua Sông đã là Đại Tộc Trưởng nhà họ Tang, chứng tỏ ở thời gian của cậu ta, Đại Tộc Trưởng đã không còn lựa chọn nào cấp bậc cao hơn. Người cấp cao chết nhiều đến mức này, trật tự đã hỗn loạn, càn khôn rồi sẽ sụp đổ, rất có thể hy sinh của Lão Triệu, cố gắng của chúng ta đều sẽ không có kết quả."
Sắc mặt Châu Kính Quân tái nhợt, "Vậy nên Lão Triệu nằm trong quan tài đưa cậu ta về đây, là muốn bảo chúng ta rằng, chúng ta đã thua?"
"Có lẽ là vậy." Tang Thiên Ý đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
"Cô định đi đâu?"
"Về tây bắc."
"Nếu tất cả đều vô nghĩa, cô đi cũng chỉ lãng phí thời gian thôi." Châu Kính Quân siết chặt chén rượu, chén vỡ tan, mảnh vỡ đâm thủng lòng bàn tay, máu tươi nhỏ xuống tí tách.
Tang Thiên Ý đứng ở cửa khêu đèn, ánh đèn mông lung chiếu sáng một khoảng. Tuyết rơi rồi, gió tuyết ào ạt rơi xuống gương mặt lạnh lùng của bà, nhuộm trắng tóc bà. Màn đêm đen ngòm áp sát, bà một mình một đèn, tựa một vì sao lẻ loi, ra sức dùng ánh sáng cô độc rẽ màn đêm dày đặc.
"Không sao cả." Tang Thiên Ý bước vào gió tuyết mơ hồ, "Tôi đã chọn con đường này, thì phải đi đến cùng."