Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 138

"Anh Kiến Quốc, phấn chấn lên. Còn năm tiếng nữa là hết mười ngày rồi, chúng ta không còn thời gian nữa!"

 

"Anh Kiến Quốc, đừng ngây người ra nữa!"

 

Giọng Thẩm Tri Đường vọng tới từ đằng xa, cứ như cách cả muôn nghìn thế giới, nghe không rõ. Trong tầm nhìn của Tang Hủ là gương mặt nôn nóng của Thẩm Tri Đường, là dãy núi kéo dài không dứt, là trời đất trắng xoá một màu. Cậu chợt nghĩ đến ánh mắt Châu Hà nhìn núi tuyết, nặng nề, phức tạp đến thế, khó tả bằng lời.

 

Giây phút đó, cuối cùng Tang Hủ cũng hiểu hắn đang nghĩ gì.

 

Châu Hà đã lường trước lúc này từ lâu, kể từ khi rời khỏi nước Na dưới lòng đất, hắn đã chuẩn bị cho lúc chia ly.

 

Tại sao? Sao hắn biết?

 

Tên lừa đảo, gã bội bạc, đồ khốn không giữ lời hứa, Tang Hủ nghĩ, cậu sẽ không đi tìm hắn, không bao giờ đi.

 

"Anh Kiến Quốc!"

 

Tang Hủ hít sâu một hơi, nói: "Kiểm tra vết thương của Văn Uyên."

 

"Được, được."

 

Thẩm Tri Đường lập tức đỡ Văn Uyên dậy, Tang Hủ kiểm tra, không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị đánh ngất thôi. Thẩm Tri Đường khâu vết thương trên đầu cậu ta, Văn Uyên đau quá tỉnh lại, Tang Hủ ghì cậu ta, để cậu ta khỏi cử động lung tung. Cậu ta nhìn xung quanh, Tần Sơ Liễu đã bị đánh ngất, trói gô lại vứt sang một bên, còn Châu Hà thì không thấy tăm tích.

 

Cậu ta lại nhìn Thẩm Tri Đường, Thẩm Tri Đường lén lút kể cho cậu ta tình hình hiện tại, mặt mày cậu ta nặng nề thêm vài phần.

 

"Hai người chờ trên này, tôi xuống xem thử." Tang Hủ nói.

 

"Không được, xuống cùng nhau." Thẩm Tri Đường lập tức cầm súng lên.

 

Văn Uyên cũng loạng choạng đứng dậy, Tang Hủ thấy không cãi được họ, đành xuống cùng nhau. Hắc Nữu đi trước dò đường, mọi người lại bước vào bóng tối giơ tay không thấy năm ngón lần nữa. Bên dưới cực kỳ yên tĩnh, không nghe thấy chút tiếng người nào. Họ đi đến chỗ đội Trọng Tự lúc trước, đèn rọi vẫn còn đây, nhưng tất cả mọi người đều biến mất, để lại súng ống đầy đất.

 

Văn Uyên nhặt khẩu súng máy khoác lên người, ngẩng đầu lên nhìn, Tang Hủ đứng một mình ngược ánh sáng, mặt vô cảm nhìn bóng tối bao la, đứng mười phút liền.

 

Thẩm Tri Đường không dám quấy rầy cậu, lặng lẽ nhặt kính nhìn ban đêm và Bổ Thiên Đan mà người nhà họ Tần để lại, lấp đầy ba lô của mình. Đang nhặt, cậu chợt nghe thấy một tiếng xoẹt phía quan tài. Thẩm Tri Đường tức khắc giơ súng đứng dậy, bèn trông thấy mấy bàn tay xanh tím thò ra từ kẽ nứt quan tài, móng tay mọc dài cong queo cào trên quan tài, phtá ra tiếng xoèn xoẹt chói tai.

 

Là vua nước Na!

 

Thẩm Tri Đường hét: "Sao anh Châu không mang nó đi?!"

 

Trọng Tự không ở đây, Châu Hà cũng không ở đây, hình như vua nước Na biết bên ngoài không còn mối đe doạ nào nữa, trở nên hoạt bát hẳn. Thấy nắp quan tài đã bị nhấc lên một góc, vua nước Na đeo mặt nạ Na Thần thò mặt ra. Mặt nạ Na Thần của nó cực kỳ cổ xưa, hoa văn rườm rà, khắp nơi toàn là xoắn ốc, nom rất quái dị. Có điều cũng may mà nó đeo mặt nạ Na Thần, chưa chắc họ đã nhìn được gương mặt thật của nó.

 

Mà vị trí của Tang Hủ cực gần vua nước Na, nguy hiểm vô cùng. Thẩm Tri Đường hét: "Anh Kiến Quốc, rút lui mau!"

 

Nói đoạn, Thẩm Tri Đường và Văn Uyên đồng thời nã đạn vào cánh tay và đầu vua nước Na thò ra.

 

Đạn xuyên thủng, ánh lửa tung toé trong bóng tối, tay vua nước Na nổ tung ra máu tanh đen sì. Vua nước Na thò già nửa người ra, như định bò ra khỏi quan tài. Toàn thân nó khảm mặt nạ Na Thần cổ xưa, những mặt nạ Na Thần cứ như vật sống, cái phẫn nộ, cái cười nham hiểm, đủ các biểu cảm. Thẩm Tri Đường giật mình tái mặt, liên tục nổ súng, cố yểm hộ Tang Hủ rút lui.

 

Tang Hủ nhúc nhích, nhưng không phải rút lui, mà là tháo kính áp tròng, cởi bao súng, chạy thẳng về phía vua nước Na.

 

"Tiêu rồi," Thẩm Tri Đường thấy lòng lạnh toát, "Anh Kiến Quốc không muốn sống nữa."

 

"Không." Văn Uyên nói, "Cậu ấy muốn Vọng Hương."

 

Thẩm Tri Đường hiểu ngay, vua nước Na là người cấp Vọng Hương, quả tim của nó là nguyên liệu tự nhiên cho người Lên Thềm thăng cấp.

 

Tang Hủ chạy tới, là vì muốn quả tim của nó.

 

"Yểm hộ anh ấy." Văn Uyên quyết đoán ngay.

 

Tay vua nước Na thò hẳn ra ngoài, ngón tay xanh tím vẽ vòng tròn xoắn ốc màu vàng trong không trung. Xoắn ốc có nghĩa là vòng lặp thời gian, rõ ràng vua nước Na muốn dùng thần thông của mình. Hai người tập trung hoả lực bắn vào tay vua nước Na, bắn nát tươm tay nó, toàn bộ xoắn ốc đều biến mất.

 

Tang Hủ trèo lên quan tài, nhưng quan tài trơn quá, không có chỗ đặt chân. Thẩm Tri Đường huýt sáo, Hắc Nữu lao tới, nhảy lên không trung làm bàn đạp cho Tang Hủ. Tang Hủ nhảy bật giẫm lên Hắc Nữu, lộn người lên quan tài như diều hâu.

 

Vua nước Na đột nhiên phát ra tiếng khằng khặc, toàn bộ mặt nạ Na Thần trên người đều kêu khằng khặc nối liền nhau, xung quanh lập tức có tiếng lạo xạo. Vô số Giun Mặt Na bò ra từ khe nứt vách núi, Thẩm Tri Đường cuống quýt bắn Giun Mặt Na. Giun Mặt Na nhanh chóng lấp đầy cả khu vực, Văn Uyên nổ súng thu hút Giun Mặt Na đến chỗ mình, tranh thủ thời gian cho Tang Hủ.

 

Tang Hủ ở trên quan tài ra hiệu từ đằng xa, có nghĩa là "bắn thủng một lỗ trên người nó".

 

Văn Uyên vứt súng máy đi, rút súng bắn tỉa ra ngắm vào miệng vua nước Na. Bóp cò súng, đạn b*n r*, mặt nạ Na Thần của vua nước Na bỗng có thêm một cái lỗ dữ tợn. Văn Uyên bắn lần nữa, đạn bắn vào lỗ trên mặt nó không trượt chút nào, má nó có thêm một cái lỗ máu.

 

Vua nước Na gào rú, Giun Mặt Na càng lúc càng đông, ập tới từng đợt như sóng biển. Văn Uyên và Thẩm Tri Đường bị ép lùi lại, tạo khoảng cách hơn 100 mét với Tang Hủ. Thẩm Tri Đường hét to: "Anh Kiến Quốc, bọn em không trụ được nữa rồi!"

 

Hai người rút lui, trèo lên hồ băng, Giun Mặt Na đuổi theo họ đổi hướng, tất cả ùa về phía Tang Hủ. Tang Hủ ở trên quan tài, bị Giun Mặt Na bao vây dày đặc. Tang Hủ vẫn dửng dưng, nhún người nhảy, cuốc leo núi bổ vào cổ vua nước Na, vắt vẻo trên người ông ta.

 

Giun Mặt Na lũ lượt nhảy tới, ngoạm vào gấu quần cậu. Cậu không quan tâm, bám vào trèo lên. Vua nước Na muốn lôi cậu xuống, khổ nỗi tay đã bị nhóm Văn Uyên bắn nát, nó đành kêu khằng khặc gấp rút. Giun Mặt Na lập tức trở nên điên cuồng, tốc độ nhanh gấp đôi, hết con này đến con khác nhảy lên, trèo lên chân Tang Hủ, lên lưng Tang Hủ, cuối cùng nhấn chìm cậu.

 

Trong khe nứt thuỷ triều giun, chỉ nhìn thấy được đồng tử mắt đỏ như máu của Tang Hủ.

 

Đau.

 

Đau quá.

 

Tang Hủ cảm thấy lưng bị Giun Mặt Na cắn thủng lỗ, giun tranh nhau chui vào cơ thể cậu. Đau đến tột cùng, mọi cảm giác đều rời xa, cậu chỉ còn lại bản năng. Cậu đẩy mạnh, chui qua lỗ máu trên má vua nước Na vào cơ thể của nó.

 

Rất nhiều chuyện quá khứ lần lượt bay qua trước mắt tựa bươm bướm, Tang Hủ như rơi vào hố không đáy, cứ rơi xuống mãi. Văn Uyên tưởng cậu muốn thăng cấp, thực ra bản thân Tang Hủ cũng không biết mình đang làm gì. Giờ nghĩ lại, có thể cậu muốn chết thật.

 

Bị Giun Mặt Na cắn, thịt rơi từng mảng, cơ thể đau như thế, vậy mà vẫn không bằng đau lòng.

 

Tại sao Châu Hà phải đi? Không phải đã bảo sẽ không bao giờ chia lìa nữa ư?

 

Đám người này, toàn cho rằng dâng hiến bản thân cho người khác sống mới là tốt cho người khác. Nhưng với Tang Hủ thì hoàn toàn không phải vậy, sống mà phải chia lìa, chẳng thà cả gia đình chết trọn vẹn. Đoàn tụ vượt trên tất cả, sống hay chết đều được. Tang Hủ rất đỗi hy vọng được quay về trận hỏa hoạn năm mười tuổi, cùng dung hợp, biến đổi, trở thành quái vật với bố mẹ và ông bà ngoại. Dù cho cậu không còn là cậu nữa, ít nhất thì cậu sẽ phải không cảm nhận nỗi đau chia ly.

 

Vì lời nguyền chia ly, cậu toàn do dự, toàn chùn bước. Khi cuối cùng cậu cũng dồn can đảm, tin tưởng chia ly sẽ không lặp lại, số phận lại đùa với cậu.

 

Châu Hà, tôi hận anh. Cậu nghĩ, tôi hận anh.

 

Nhịp tim đập mạnh thình thịch vọng tới bên tai, cậu mở mắt ra, phát hiện trên đỉnh đầu là một quả tim. Quả tim ấy như một cục thịt, đầy tơ mảnh nhung nhúc. Tang Hủ cúi đầu nhìn bản thân mình, trên người toàn Giun Mặt Na, một nửa chân phải của cậu đã bị gặm sạch. Giun Mặt Na tiêm độc tố gây tê cho vật chủ, cậu không có cảm giác gì.

 

Hay là chết ở đây cho xong đi, Tang Hủ cảm thấy mệt mỏi tột độ. Trước giờ cậu cứ làm việc không ngừng nghỉ như động cơ vĩnh cửu, vừa làm thuê cho người khác vừa tự mở công ty. Cậu cố gắng điều hành công ty Ác Mộng, khôi phục trật tự của Cõi Mộng, tất cả đều là vì nguyện vọng cuối cùng của các bậc tiền bối nhà họ Tang, dường như cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều mình muốn.

 

Mệt quá. Chi bằng nghỉ dài hạn, không bao giờ quay lại làm việc nữa. Chết cũng tốt, không cần đau buồn, không cần bôn ba nữa. Cậu sẽ rời đi trong bình tĩnh, kiếp này không ngoảnh đầu lại nữa.

 

Tang Hủ nằm xuống, vừa hít thở sâu vừa nhắm mắt lại. Hình ảnh Châu Hà trông ra gió tuyết lại xuất hiện trong đầu, đồng tử mắt màu vàng sâu thẳm, như đã nhìn thấu tất thảy.

 

Cậu nhớ Châu Hà nói, hắn đang nhìn thứ mà cậu không nhìn thấy được.

 

Châu Hà, rốt cuộc anh đã nhớ ra chuyện gì? Đã nhìn thấy gì?

 

Vọng Hương có thể phá bỏ giới hạn thiên nhân, nếu thăng cấp Vọng Hương, có phải cậu sẽ nhìn thấy được tất cả những gì Châu Hà nhìn thấy không?

 

Tang Hủ mở mắt ra, thở dài khe khẽ. Vẫn không từ bỏ được, đã đi đến bước này, chi bằng đi xem thử.

 

Cậu chống người dậy, kéo lê cơ thể tàn tật, gọi Na giáng lâm, Hộ Pháp Linh Quan hái quả tim xấu xí đó xuống, chìa ra trước mặt cậu. Tiếng gào rú của vua nước Na vang lên bên ngoài, cơ thể nó vặn vẹo, Tang Hủ cố hết sức giữ thăng bằng, cầm lấy quả tim.

 

Cậu bắt đầu nghi ngờ, có phải Châu Hà cố tình để lại vua nước Na cho mình không?

 

Mùi tanh tưởi của quả tim ập vào mặt, tơ mảnh trên quả tim ngọ nguậy điên cuồng, như muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của Tang Hủ. Tang Hủ nhắm mắt lại, nuốt chửng nó.

 

Trong chớp mắt, cơ thể như biến thành hư vô. Dường như cậu đã thoát ra khỏi thế giới, thậm chí nhìn thấy cả cơ thể bị Giun Mặt Na cắn xé của mình. Cơ thể cậu đang phình to, biến dạng, toàn bộ Giun Mặt Na cắn xé cậu đều bị cậu nuốt chửng. Chân phải của cậu mọc ra mầm thịt, chân tay nối liền với vua nước Na, mặt nạ Na Thần của vua nước Na rơi xuống, để lộ gương mặt biến dạng kinh hoàng. Nó gào thét, bị Tang Hủ nuốt chửng từng chút một như hố đen.

 

Cậu nhìn thấy Thẩm Tri Đường và Văn Uyên trên hồ băng, Thẩm Tri Đường đang kinh hãi nghe tiếng gào thét vọng tới từ bên dưới. Cô vác súng, định xuống xem thử, Văn Uyên giữ cô lại, không cho cô đi.

 

"Quá nguy hiểm." Văn Uyên nói.

 

"Nhưng mà anh Kiến Quốc..."

 

Giọng nói của họ càng lúc càng xa xôi, thời gian mở ra trước mắt Tang Hủ, tựa hộp xếp của đàn phong cầm, năm tháng trôi qua như tiếng nhạc.

 

Tang Hủ chọn bừa một nếp gấp, hòa vào tiếng nhạc trong đó, bèn thấy trời đất thay đổi, đập vào mắt là nghĩa trang của nhà họ Tang, ông nội cậu vui vẻ bế một đứa trẻ sơ sinh quấn tã đến mộ Châu Hà thắp hương. Châu Hà mặc đồ đỏ thẫm, khoanh hai tay dựa vào cây hòe già cạnh mộ, nhàm chán ngáp một cái.

 

Ông nội nói: "Cụ cố, đây là đứa trẻ nhà họ Tang chúng tôi vừa sinh ra, tên là Tiểu Quai. Cụ nhìn xem, xinh biết bao."

 

Tang Tiểu Quai ngoạc miệng, đột nhiên gào khóc, tè dầm tong tỏng xuống mộ. Châu Hà tức chết đi được, sấm chớp đùng đùng trên bầu trời, giáng sét xuống xung quanh ngôi làng. Ông nội bế đứa trẻ sơ sinh co giò bỏ chạy, hét: "Ngày mai sẽ dâng rượu xin lỗi cụ!"

 

Thời gian lại tiến lên, cậu nhìn thấy Tang Ly Ưu mai táng Châu Hà, rất nhiều người nhà họ Tang tụ tập bên mộ, nghe quan tài bị tà ma bên trong đập thùng thùng.

 

"Cụ cố, chờ nhà họ Tang chúng tôi sinh ra đứa trẻ cuối cùng, cụ sẽ được ra ngoài." Tang Ly Ưu nói, "Đợi thêm đi, việc cụ phải làm chỉ là chờ đợi thôi."

 

Thời gian chảy ngược không ngừng, lật qua từng nếp gấp. Rất nhiều người lạ xuất hiện rồi lại biến mất, gương mặt nhấp nháy như ánh đèn. Cuối cùng biến thành một vùng hoang vu, cậu lại trở về bản thân mình. Cơ thể cậu không ra hình dạng gì, lỗ thủng đầm đìa máu đang sinh ra nhú thịt chi chít, tựa xúc tu tí hon ngo ngoe, nối liền với nhau.

 

Tang Hủ đứng trước cơ thể khuyết tật của mình, nghe thấy tiếng đập liên tiếp vọng tới từ sâu trong đầu.

 

Dường như có thứ gì đó đang sinh trưởng trong người cậu.

 

Là cái gì vậy? Giun Mặt Na ư?

 

Cậu chờ một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy một quầng sáng vàng rực.

 

Chỉ trong một giây, cậu bèn vỡ lẽ.

 

Đây là Phong Thiên Lục.

Bình Luận (0)
Comment