Tang Hủ bấm bụng nói: "Anh nghe em giải thích."
"Trẫm không nghe."
Châu Hà cầm một miếng thịt nướng lên bịt miệng cậu, ra lệnh cho quân lính áp giải cậu. Tang Hủ bị tống vào ngục, không có giường, Tang Hủ đành phải ngồi bệt xuống đất, tiện thể ăn thịt nướng Châu Hà cho mình. Vị không tệ, nếu rắc chút bột thì là thì càng ngon hơn.
Thời gian hiện giờ quá sớm, cách Châu Hà tương lai bị Trọng Tự ăn thịt tận ba nghìn năm, thực ra không phải là thời gian lý tưởng nhất với Tang Hủ. Nhưng Quan Lạc Âm ngần ấy lần mới miễn cưỡng đáp được xuống mốc thời gian này, Tang Hủ không còn lựa chọn nào khác. Càng khỏi phải nói đến thời gian Châu Hà vào nhà họ Châu, hoặc là thời gian sau khi gặp cậu, cơ bản không có vật trung gian nào có thể Quan Lạc Âm cho cậu đến đoạn thời gian đó.
Có điều, Châu Hà khi làm Sát Sinh Tiên khiếm khuyết ở trong trạng thái mất trí nhớ thời gian dài. Ngày hôm đó hắn khôi phục trí nhớ trên núi tuyết, bèn thay đổi hoàn toàn, rõ ràng đã nhớ ra chuyện gì đặc biệt. Mà chuyện hắn nhớ ra ấy ắt phải xảy ra vào một mốc thời gian ba nghìn năm trước. Nếu muốn biết rốt cuộc hắn đã nhớ ra chuyện gì, Tang Hủ chỉ có thể tìm trong mốc thời gian này.
Nhìn từ mặt ấy, mốc thời gian này cũng không phải quá tệ.
Tang Hủ nghỉ ngơi trong ngục một tiếng đồng hồ, không váng đầu hoa mắt nữa, đứng dậy nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Mặt trời đã xuống núi, màn đêm bao trùm, đặc quánh như mực. Một vầng trăng tròn treo giữa trời, tựa khoảng trống trong mực. Tang Hủ ngoái đầu lại, nhìn lính gác ngoài song sắt. Tay lính gác này khá tận tuỵ, một tiếng đồng hồ rồi mà chỉ dán mắt vào cậu, còn không đi nhà xí.
Tang Hủ khởi động Toàn Âm Thân, hoá thành âm hồn nhập vào cơ thể lính gác, bước ra khỏi ngục.
Xung quanh là thảo nguyên mênh mông, rất nhiều lều lớn hoa lệ được dựng đằng xa, chậu than sáng rực cháy xèo xèo, bên cạnh là quân lính vũ trang đầy đủ đang trực đêm tuần tra. Tang Hủ lượn lờ khắp nơi, tìm thấy chiếc lều lớn nhất gần đây. Xung quanh lều này toàn là quân Ly, xem ra Châu Hà đang ở lều này.
Tang Hủ rời khỏi cơ thể lính gác, tay lính gác lập tức ngã gục xuống đất, rồi mơ màng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết tại sao mình lại đến đây. Còn Tang Hủ thì đã lặng lẽ đi qua binh lính tuần tra, rón rén vào lều của Châu Hà.
Đập vào mắt là thảm thêu trải sàn, đĩa bạc tiên hạc đốt hương liệu, bàn trà sơn son và bình hoa bằng sứ trắng, cắm hoa kim liên vừa hái, cánh hoa vẫn còn đọng sương. Tang Hủ giẫm nhẹ lên thảm trải sàn, rèm đỏ thẫm nặng nề bao trùm ánh đèn vàng mông lung, bóng Châu Hà nằm trên giường, nửa ẩn nửa hiện.
Vén rèm ra, Tang Hủ đi tới trước giường. Châu Hà đang nhắm mắt, ánh đèn bao trùm mặt mày, gương mặt nửa sáng nửa tối. Tang Hủ lặng lẽ nhìn một lúc, lén lút trèo lên giường, chui vào chăn của hắn, ngủ bên cạnh hắn. Châu Hà mở mắt ra, tức quá hoá cười, "Ngươi làm gì đấy?"
Hắn vốn chưa ngủ, Tang Hủ vừa chui vào hắn đã nghe thấy tiếng động, vốn định xem thử cậu định làm gì, hành thích hay ăn trộm, không ngờ cậu lại chui thẳng vào chăn của hắn.
"Ngủ." Đang lúc buồn ngủ, Tang Hủ cuộn tròn bên cạnh Châu Hà, nhắm mắt lại.
Châu Hà đá cậu, ai dè Tang Hủ giẫm thẳng lên chân hắn, cơ thể sừng sững bất động.
Châu Hà cảm nhận được rõ ràng cấp bậc của cậu cao hơn hẳn lần trước gặp mặt.
"Anh không ngủ được à?" Tang Hủ hỏi.
"Không được ngủ, cút về ngục của ngươi đi." Châu Hà hung dữ trợn mắt lườm cậu.
Tang Hủ cụp mắt nói: "Em ở một mình không ngủ được, nếu anh không cho em ngủ ở đây, anh có thể đi theo em về ngục."
Châu Hà: "..."
Là hắn bị điên hay Tang Hủ bị điên?
Sao cậu ta dám nói thế với hắn?
"Ba nghìn năm nữa, ngày nào chúng ta cũng ngủ cùng nhau." Tang Hủ giải thích, "Em đã quen ngủ cùng anh rồi, không có anh, em không ngủ được."
Châu Hà cười khẩy, "Sao, có phải ngươi muốn nói Trẫm rất yêu ngươi, ngươi và Trẫm là tình nhân sống chết có nhau? Trong mắt ngươi, Trẫm là trẻ lên ba à? Ngươi nghĩ Trẫm sẽ tin ư?"
Tang Hủ lặng lẽ nghĩ, trong mắt cậu, Châu Hà không phải trẻ lên ba, mà là học sinh tiểu học.
"Phải thế nào thì anh mới tin?"
"Thế nào Trẫm cũng không tin." Châu Hà gằn từng chữ một, "Rời khỏi giường của Trẫm!"
Tang Hủ ngẫm nghĩ, nói: "Em biết làm thế nào mới làm anh tin rồi."
"Ồ?" Châu Hà nheo mắt.
"Tang Thiên Ý đã dạy anh đơn vị đo lường hiện đại chưa? Ví dụ như cm."
Châu Hà mất kiên nhẫn đáp ừm.
"Chiều dài của anh là 20cm."
"Cái gì?" Châu Hà nhíu mày, không hiểu ý Tang Hủ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong ánh đèn, nhìn vào cặp mắt đỏ rực tĩnh lặng của Tang Hủ, Châu Hà từ từ vỡ lẽ. Trong giây lát, máu bốc lên, mặt Châu Hà trở nên đỏ bừng, như khoai lang nướng chín. Tang Hủ nói thế, là để chứng tỏ với hắn họ thân mật nhường nào. Suy cho cùng thì nếu họ không phải quan hệ đó, làm sao cậu biết được chiều dài của hắn?
Quân lính đứng gác bên ngoài đang buồn ngủ gà gật, nghe thấy trong lều kêu loảng xoảng.
sau đó là tiếng gầm phẫn nộ đột ngột của hoàng đế: "Láo xược!"
Tang Hủ ngủ vững vàng trên giường vua của Châu Hà như đức Phật, Châu Hà gọi mười mấy tay lính đến dựng cậu dậy, cậu chẳng hề nhúc nhích mảy may, như một dãy núi.
Quân lính quỳ dưới đất thỉnh tội với Châu Hà, thi thoảng lại ngước mí mắt lên nhìn trộm chàng trai gan to bằng trời, không từ thủ đoạn để trèo lên giường vua. Châu Hà tức giận đến nỗi đầu đau đùng đùng, xua tay nói: "Thôi, Trẫm cho phép y ở lại đây, các ngươi lui xuống đi."
Quân lính hớt hải lui xuống, trong lều yên tĩnh trở lại. Châu Hà khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Tang Hủ trên giường, Tang Hủ cũng lặng lẽ nhìn hắn.
Châu Hà phóng một tia sét, vốn dĩ hắn tưởng Tang Hủ sẽ né, với cấp bậc hiện tại của cậu, né tia sét này dễ như trở bàn tay. Ai dè Tang Hủ chẳng thèm nhúc nhích, mặc cho sét quấn vào cổ tay mình, in dấu một vết bỏng đẫm máu dữ tợn.
"Ngươi!" Châu Hà chau mày.
"Em sẽ không đi đâu." Tang Hủ nói khẽ.
Đôi mắt cậu tựa biển khơi, tĩnh lặng êm đềm, nhưng tràn ngập cảm xúc không lời, làm người ta không hiểu được. Châu Hà tức chết đi được, muốn đập chết cậu, sấm sét loé trên đầu ngón tay, chần chừ mãi không ra tay được. Là do mắt của Tang Hủ, Châu Hà nghĩ bụng, đôi mắt này dụ dỗ quá. Lúc Tang Hủ nhìn xoáy vào hắn, hắn không khỏi tưởng rằng cậu thật sự rất yêu hắn.
"Ngươi đợi đó cho Trẫm."
Châu Hà ôm gối, cầm lấy chăn, ra thảm trải sàn ngủ.
Trằn trọc không ngủ được, tiếng ngân nga khe khẽ vang lên ở phía sau. Châu Hà nghĩ bụng dở thật đấy, nhắm mắt lại, suy nghĩ từ từ trôi xa, vỗ cánh bay ra khỏi lều tựa bươm bướm, bay về phía bầu trời đêm của thảo nguyên. Trong vô thức, hắn ngủ thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy thì đã đêm khuya, hắn vừa trở mình bèn phát hiện ra Tang Hủ đang cuộn tròn rúc vào cạnh mình, như một con thú nhỏ.
Châu Hà cau mày chọc cậu, cậu chẳng đề phòng chút nào, Châu Hà gác tay lên cổ cậu mà cậu cũng không động đậy. Ánh mắt dời xuống, dừng ở cổ tay cậu, trên đó là vết thương do Châu Hà giật sét cậu lúc trước. Không chảy máu nữa, nhưng vết thương vẫn rất dữ tợn, Tang Hủ lơ đễnh với chính bản thân mình, chẳng thèm băng bó.
Châu Hà ngứa tay chạm vào vết thương của cậu, Tang Hủ bị đau tỉnh dậy.
"Muốn nghe hát à?" Tang Hủ tưởng hắn lại mất ngủ.
"Câm mồm." Châu Hà nhỏm dậy lục quần áo của mình, lấy một viên Bổ Thiên Đan từ túi thơm ra, nhét vào miệng Tang Hủ. Tang Hủ im lặng nhai Bổ Thiên Đan, Châu Hà bực dọc hỏi: "Sao lại đến gặp Trẫm?"
"Ba nghìn năm nữa, anh bị Trọng Tự ăn thịt." Tang Hủ nói, "Em muốn cứu anh."
Bất thình lình nghe được cái chết của mình, Châu Hà không biết mình nên phản ứng như thế nào. Một lúc lâu sau, hắn khịt mũi, "Như vậy thì, Trẫm ấy là hỷ tang."
Tang Hủ: "..."
"Ba nghìn năm đủ rồi, có gì mà cứu?" Châu Hà chẳng thèm để bụng, nằm xuống nói, "Được rồi, ngươi quay về đi. Dù cho cấp bậc ngươi cao, Quan Lạc Âm cũng hao tổn rất nhiều. Ngươi ở mốc thời gian lâu quá rồi, sớm muộn gì cũng thu hút thần linh chú ý, giống như lần trước ấy. Trẫm bận lắm, ngày mai còn phải cãi lộn với vương hầu đạo Trời, không rảnh yêu đương với ngươi đâu, đi mau đi."
"Nghĩa là sao?" Tang Hủ nhìn hắn, hỏi.
"Nghĩa là sao là sao?" Châu Hà mất kiên nhẫn.
"Anh không muốn ở bên em ư? Châu Hà."
Châu Hà bây giờ không có tình yêu sâu đậm như ba nghìn năm sau, vô thức buột miệng nói hai chữ "không muốn". Sau lưng im bặt, Châu Hà ngoái đầu lại, giật nảy mình. Dưới ánh đèn, Tang Hủ đang im lặng rơi lệ.
"Ngươi..."
Lòng Châu Hà thắt lại, như bị dao cắt, nhất thời không thở nổi. Hắn kéo Tang Hủ lại gần, hung dữ nói: "Không được khóc!"
Tang Hủ không nói gì, vẫn chỉ rơi nước mắt.
Trong tim Châu Hà càng lúc càng đau đớn, nỗi đau này đến vô cớ, làm hắn không kịp trở tay. Châu Hà bịt mắt Tang Hủ, không nhìn cậu rơi lệ, tưởng như thế sẽ không đau lòng, nhưng bàn tay dính nước mắt nóng hổi của cậu, trong lòng lại đau nhói. Châu Hà không còn cách nào khác, đành phải ôm Tang Hủ vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu.
"Đừng khóc nữa, được không?" Châu Hà đau đầu nói nói, "Ngươi đừng khóc, chúng ta thương lượng xem phải làm thế nào."
"Anh sẽ giúp tôi cứu anh à?" Tang Hủ hỏi khẽ.
"Ừ." Châu Hà nói cho qua.
Tang Hủ không khóc nữa, tựa vào lòng Châu Hà nhắm mắt lại.
"Ai đặt cho Trẫm cái tên Châu Hà vậy, hửm? Có hàm nghĩa gì không?"
"Nghĩa là hoàn hảo không tỳ vết." Giọng Tang Hủ rất trầm.
Châu Hà khịt mũi, "Lại lừa Trẫm."
Tang Hủ cúi đầu nhìn vết thương trên cổ tay, hỏi: "Hình như thần thông của anh không thuộc sáu đạo."
"Đúng thế, thần thông của các người đến từ thần, nên mới gọi là "thần thông". Chỉ có sức mạnh của hoàng tộc họ Tức đến từ bản thân, đến từ người thường." Châu Hà giơ tay lên, sấm sét sáng loà ngưng tụ trong lòng bàn tay, "Số sấm sét này, Trẫm có bẩm sinh. Phụ hoàng nói, chính vì dòng họ Tức bẩm sinh có sức mạnh sấm sét, nên mới trở thành vua thiên hạ. Hoàng tộc họ Tức chưa bao giờ dựa vào thần linh, từ đó chống lại được ăn mòn, bảo vệ thiên hạ."
Cũng chính vì thế, hoàng tộc họ Tức sống ở nơi gần thần nhất, dù cho trong hoàng cung tràn ngập những hiện tượng quái dị, cũng phải trấn giữ đời đời, không bao giờ rời đi.
Họ trò chuyện câu được câu mất, Tang Hủ thấm mệt, từ từ ngủ thiếp đi. Châu Hà chống cằm, nhìn ngọn nến đỏ trên bàn chảy sáp nến nóng bỏng, từng giọt tích tụ trên đĩa, tựa những đoá mai đỏ.
Châu Hà nhớ đến rất nhiều chuyện, nhớ đến hồi còn nhỏ hắn tự hào là hoàng tử dòng họ Tức, nhớ đến phụ hoàng thương yêu hắn nhất bởi hắn là hoàng tử nhỏ nhất, đồng thời là hoàng tử duy nhất sống sót, nhớ đến hắn tôn kính phụ hoàng, toàn tưởng tượng rồi sẽ có ngày hắn trở thành hoàng đế mạnh mẽ oai nghiêm như phụ hoàng, thống trị thiên hạ, muôn dân tôn kính.
Nhưng sau này, hắn biết nỗi khổ của mẫu hậu trong thâm cung, biết bà là tù nhân của phụ hoàng. Tất cả đều thay đổi, hắn bắt đầu căm hận mình mang họ Tức. Hắn nghĩ chính vì hắn họ Tức, nên ánh mắt mẫu hậu nhìn hắn mới xa cách như vậy.
Ba nghìn năm sau, hắn sẽ bị mẫu hậu của mình ăn thịt ư? Lòng Châu Hà bình tĩnh bất ngờ. Tương lai đổi sang họ Châu cũng tốt, hắn thích cái tên Châu Hà hơn là Tức Hoang.
"Châu Hà..." Tang Hủ trong lòng rùng mình, nói mớ thành tiếng.
Châu Hà ấn vai cậu, nói: "Ta đây."
Hơi thở của Tang Hủ kéo dài, dần dần ngủ say.