Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 145

"Anh nghe em giải thích..."

 

Châu Hà giận dữ nói: "Trẫm không nghe!"

 

"Nghe em..."

 

"Trẫm không nghe."

 

Tang Hủ: "..."

 

Nguyên nhân sự việc rối rắm quá đỗi, Tang Hủ suy nghĩ nhanh chóng, nghĩ cách giải thích với Châu Hà. Tuy nhiên tiếng bước chân nặng nề bỗng vang lên bên ngoài, Mạc Phất là một tên béo, tám phần mười tiếng bước chân này chính là gã.

 

Thấy bóng dáng Mạc Phất hắt lên ngoài lều, càng lúc càng gần, càng lúc càng to, không còn thời gian giải thích nữa. Tang Hủ nghiến răng, đành phải khởi động Song Trùng.

 

Song Trùng lướt ra từ sau lưng, Châu Hà giật mình, bị đánh trúng đầu. Hắn ta đầu cứng quá, không ngờ lại không gục, đang định chửi Tang Hủ. Tang Hủ lại chặt một phát nữa vào gáy hắn, cuối cùng hắn cũng gục xuống, Tang Hủ nhanh chóng đẩy hắn xuống gầm giường.

 

Mạc Phất say bí tỉ bước vào lều, như một con lật đật khổng lồ, chân bước lảo đảo, vậy mà vẫn giữ được thăng bằng. Gã ngẩng đầu nhìn thấy Tang Hủ, gương mặt đỏ au như nở hoa, dang tay hét lớn: "Ái phi!"

 

Gã nhào tới, Tang Hủ khom lưng tránh, quay người đạp một phát vào mông gã, đá gã ngã lăn ra giường. Chỉ thấy gã ngã dúi dụi, không còn động tĩnh gì nữa. Tang Hủ ngồi thụp xuống nhìn mặt gã, mặt gã đỏ rực, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, đã ngủ mất rồi.

 

Bây giờ chính là thời cơ để Quan Lạc Âm, để đảm bảo thì vẫn nên chặt đầu trước đã. Tang Hủ rút thanh đao đá quý từ trên giá xuống, đang định chặt đầu Mạc Phất, giường chợt rung, Châu Hà bò từ dưới gầm ra.

 

"Tang, Hủ."

 

Hầy... Tang Hủ rất đau đầu.

 

"Anh nghe em nói đã."

 

"Mở mồm ra là nói dối, có phải ngươi coi Trẫm là trẻ lên ba không, tưởng lần này Trẫm vẫn sẽ tin ngươi ư? Nếu Trẫm lại tin ngươi, Trẫm sẽ là lợn ngốc." Mây đen dày đặc bao trùm mặt Châu Hà.

 

"Em yêu anh."

 

"Nói dối!"

 

"Em yêu anh."

 

"Trẫm không nghe..."

 

Tang Hủ nhìn vào mắt hắn, nói: "Em thề bằng sinh mệnh của em, em yêu anh."

 

Lần này Châu Hà im bặt, một lúc lâu sau mới khịt mũi, hỏi: "Thật?"

 

"Thật," Tang Hủ nói, "Em cần chặt đầu Mạc Phất để Quan Lạc Âm, lấy tin tình báo về "khởi nguồn", nên em mới phải đóng giả làm vương phi của gã. Châu Hà, đây không phải lần đầu tiên em đến mốc thời gian này, là anh và tiền bối Tang Thiên Ý bảo em làm vậy. Anh nghĩ kỹ là sẽ hiểu, chuyện cơ mật như "khởi nguồn", chắc chỉ có anh và tiền bối Tang Thiên Ý biết thôi phải không."

 

Châu Hà nheo mắt quan sát cậu.

 

Điều cậu nói đúng là có lý. Chuyện Tang Thiên Ý và Châu Hà đang tìm khởi nguồn chỉ có sáu người nhóm Tang Vạn Niên, Châu Kính Quân, Triệu Thanh Duẫn biết được, mà những người này Tang Hủ đều không quen thân.

 

Châu Hà tốn mất mấy giây mới tiêu hoá được đống thông tin lớn này, cuối cùng nói, "Được thôi, tin ngươi thêm lần này. Lần trước vốn định phong ngươi làm lương nhân, ngươi xúc phạm bề trên, không được làm lương nhân nữa, Trẫm tạm ban cho ngươi làm thái giám."

 

Tang Hủ: "..."

 

Dù cho Tang Hủ yêu hắn, cũng không thể không thừa nhận có lúc thật sự rất muốn đánh chết hắn.

 

"..." Tang Hủ day trán, nói, "Châu Hà, anh trật tự đi."

 

Châu Hà nhướn mày, "Dám nói thế với Trẫm, có phải ngươi muốn chết không?"

 

"Phải."

 

Rõ ràng đây chính là khiêu khích. Châu Hà càng giận dữ hơn, tóm lấy Tang Hủ cắn mạnh cổ cậu một phát, Tang Hủ ra sức đẩy hắn, nói: "Không phải em nói, em chưa nói gì cả."

 

Châu Hà cắn xong mới nhận ra lúc nãy nói "phải", Tang Hủ vốn không hé miệng.

 

Lúc nãy không phải Tang Hủ nói!

 

Hắn đẩy Tang Hủ ra, Tang Hủ cảnh giác nhìn xung quanh.

 

Giọng nói lúc này sắc nhọn the thé, quả đúng không phải tông giọng của Tang Hủ, sặc mùi ma quái. Châu Hà đanh mặt, đột nhiên dập tắt nến trong lều, vươn tay ôm lấy Tang Hủ, kéo cậu lên giường. Hai người cẩn thận vén rèm đỏ thẫm, bèn thấy một bóng đen khổng lồ xuất hiện bên ngoài lều không biết từ bao giờ.

 

Bóng đen ấy cứ như một ngọn đồi, toả ra hơi lạnh làm người ta sởn da gà.

 

"Có ai không?" Giọng nói the thé vọng tới, "Có ai ở đó không?"

 

Châu Hà chép miệng, thì thầm: "Ngươi không thuộc về dòng thời gian này, thần linh phát hiện ra ngươi rồi, nó đến tìm ngươi đấy."

 

Bóng đen càng lúc càng gần, chậm rãi phóng to trên lều, đúng lúc Tang Hủ tưởng nó sẽ bước vào, không biết tại sao ngọn đuốc bên ngoài lại tắt ngóm, thế giới lập tức chìm vào bóng tối, bóng đen nọ cũng biến mất khỏi lều. Hai người nằm im lặng, không tuỳ tiện rời khỏi giường.

 

Bên ngoài lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên bên cạnh có tiếng loạt soạt, Mạc Phất mở mắt ra, đang trợn mắt nhìn Châu Hà.

 

Tình hình lập tức trở nên ngượng ngùng, ba người Châu Hà, Mạc Phất và Tang Hủ cùng chen chúc trên chiếc giường chật hẹp này, mà trong mắt Mạc Phất, mối quan hệ của họ là bố chồng, con trai và con dâu.

 

Mạc Phất tưởng mình say rượu nằm mơ, ngật ngưỡng hỏi: "Phụ hoàng, sao người lại ở chỗ tiểu vương?"

 

Rời mắt, gã nhìn thấy Tang Hủ bên cạnh Châu Hà.

 

Gã đột nhiên tỉnh rượu, "Các... các ngươi!"

 

Châu Hà đột ngột bịt miệng gã, nói: "Im lặng."

 

Gã tức đến nỗi run bần bật, chợt nghe thấy rèm ngọc của căn lều bị ai lay động, một luồng hơi lạnh lẽo khác thường ngấm vào từ bên ngoài. Gã ở cấp bậc Vọng Hương, thấy nhiều hiểu rộng, chẳng cần nhìn cũng biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì. Thứ có mùi này, ắt không phải người, hơn nữa là một thực thể hết sức đáng sợ.

 

Gã không phải hạng muốn tự sát, lập tức ngậm chặt miệng, trợn mắt nhìn hai người Châu Hà và Tang Hủ, không cất tiếng nữa.

 

Ba người im lặng đợi sau rèm, nghe tiếng bước chân nặng trịch vang lên ngoài kia. Từng nhịp một, chậm chạp mà trầm, như giẫm trong tim người. Một cái bóng dị dạng đảo qua trên rèm, không nhìn thấy rõ hình dáng, chỉ nhìn thấy rõ xúc tu ngo ngoe, Tang Hủ không khỏi nín thở, cố gắng tưởng tượng mình là gối trên giường.

 

Dưới gầm giường không có giày, cái bóng không tìm thấy giường, quanh quẩn trong phòng chốc lát, hình như đã đi xa, hơi thở lạnh lùng không còn bao trùm chiếc giường nữa. Mạc Phất siết nắm đấm, thì thầm: "Đại Hoàng Đế, ngươi ngủ với vợ của ta, không xứng đáng làm vua!"

 

Dứt lời, gã vén rèm giường định bỏ đi.

 

"Đợi đã!" Châu Hà giật mình, vươn tay kéo, nhưng chậm mất một nhịp.

 

Bỗng có một tiếng "phập", một xúc tu cắm thẳng vào mắt Mạc Phất, chui vào xương sọ, óc hoà lẫn máu tươi văng ra, bắn lên mặt Tang Hủ. Bên ngoài, cái bóng khổng lồ vung vẩy xúc tu dữ dội, càng nhiều xúc tu ùa vào giường như thuỷ triều. Châu Hà phóng sét, thế giới trắng xoá, xúc tu biến mất trong ánh sáng trắng.

 

Tuy nhiên có một xúc tu đâm vào từ góc chéo, chuẩn bị chạm vào ngực Tang Hủ.

 

"Thoát Quan Lạc Âm đi!" Châu Hà hét lớn.

 

Tang Hủ lập tức tháo khăn bịt mắt, tim quặn thắt, như đã bị xúc tu tóm được thật. Lần này hao tổn cực lớn, Tang Hủ đầu váng mắt hoa, gần như ngất xỉu, cậu gắng gượng ăn năm viên Bổ Thiên Đan mới khá hơn chút đỉnh. Cậu bò dậy rửa mặt, nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, gần như biến thành trong suốt, như có thể bị nắng ngoài cửa sổ xuyên qua.

 

Cố lên, Tang Hủ. Cậu tự nhủ.

 

Cậu ăn chút bánh mỳ, ngủ bốn tiếng đồng hồ, rồi Quan Lạc Âm lần nữa.

 

Lần này làm hơn mười lần liên tiếp, cuối cùng cũng quay về đúng thời điểm.

 

Mặt trời ngả về tây, trong lều giăng đầy lụa màu, Tang Hủ đứng im tại chỗ, chờ cậu trai ăn mặc loè loẹt kia. Một cái bóng chạy tới, Tang Hủ tưởng là cậu ta, tập trung nhìn, không ngờ người đó lại không có mặt, rất nhiều chân tay dị dạng thò ra từ hỷ phục.

 

Lòng Tang Hủ lạnh toát, lách người trốn ra sau lều, hơi thò đầu ra nhìn. Các bà mối cũng tới, đang châu đầu tìm kiếm gì đó khắp nơi, bộ phận trên mặt họ bị đảo lộn, vò nhàu dúm dó vào nhau như đất nặn. Còn đám dân du mục thì hoàn toàn không phát hiện ra chuyện bất thường xung quanh mình, vẫn vui vẻ quây quần bên lửa trại nhảy múa.

 

Lúc ở âm trạch nhà họ Triệu, Bạch Tích từng nói, thời gian của thần linh là phi tuyến tính, dù cho Tang Hủ làm lại thì cũng không thể thay đổi được sự thật đã bị thần linh biết được. Ở mốc thời gian không phải của mình, cậu nổi bật như cừu đen giữa đàn cừu trắng. Mà thứ như thần linh, dường như đã quen với việc ăn thịt mọi thứ bị Thần nhìn thấy.

 

Sự việc trở nên gay go, Tang Hủ khởi động Trung Âm Thân, chuyển sống thành chết, kiềm chế hơi thở, khom lưng lẩn trốn suốt dọc đường, mò đến gần lối đi. Từ xa cũng thấy được các khách khứa ngồi kín chỗ, mặt mũi các vị khách đều bị đảo lộn toàn bộ, họ thò dài cổ nhìn khắp nơi, Mạc Phất ngồi ở chính giữa, sắc mặt trắng bệch, chứng kiến tất cả những việc này.

 

Tang Hủ đi vòng qua lối đi, tiếp cận đài cao từ phía sau, cố tìm Châu Hà.

 

Đến bên dưới đài cao, trên ngai không một bóng người, Châu Hà không ở đây.

 

Châu Hà đi đâu rồi?

 

Một đôi tay bỗng vươn ra từ phía sau, lôi cậu vào lều bạt, cậu giật nảy mình, quay người giơ cùi chỏ, Châu Hà tóm được tay cậu, hung dữ nói: "Làm gì thế, muốn tạo phản à?"

 

"Châu Hà?" Tang Hủ thấy là hắn, thở phào nhẹ nhõm, "Sao anh biết em ở đây?"

 

"Còn phải nói à, mọi người xung quanh đều biến thành thế này, giống y hệt lần trước ngươi đến nhà họ Triệu, Trẫm biết ngay ngươi lại tới." Châu Hà khoanh tay, nghiêng đầu quan sát cậu, ánh mắt chợt dừng ở chỗ vết răng trên cổ Tang Hủ, sắc mặt sa sầm trong nháy mắt. Hắn u ám chạm vào cổ Tang Hủ, hỏi: "Ai cắn đây?"

 

"... Em nói là anh, anh có tin không?"

 

Châu Hà cười khẩy, "Trẫm không tin."

 

"Được thôi," Tang Hủ kéo cổ áo bên kia, nói, "Anh cắn thêm lần nữa, so sánh dấu răng đi."

 

Châu Hà nhìn cậu, vẻ mặt có phần nghi ngờ. Cuối cùng, rốt cuộc hắn vẫn cúi đầu xuống, cắn một phát vào bên kia cổ Tang Hủ, rồi cẩn thận so sánh dấu răng. Ừm, đúng là giống hệt nhau, đúng là dấu răng của hắn. Kỳ lạ thật, hắn cắn bao giờ?

 

Hắn hé miệng định nói gì đó, Tang Hủ bịt miệng hắn lại.

 

"Em đã Quan Lạc Âm vô số lần, đã gặp anh rất nhiều lần." Tang Hủ giành nói trước, "Đừng nghi ngờ em nữa. Em yêu anh, anh cũng yêu em, chúng ta đã thề hẹn cả đời, anh bảo anh sẽ phong em làm hoàng hậu, bảo cả đời này chỉ yêu một mình em, và sẽ chỉ kết hôn với một mình em thôi. Anh còn bảo anh sẽ không dữ với em, quát em nữa, sẽ nghe lời em, giúp đỡ em trong mọi chuyện vô điều kiện. Bây giờ em cần anh giúp, anh hãy nghe cho kỹ, đừng nói chen vào. Nhắc lại lần nữa, xin anh đừng nói chen vào."

 

Châu Hà: "..."

Bình Luận (0)
Comment