Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 148

Tang Hủ vác súng phóng tên lửa, đợi thứ đó đi tới, ai dè thứ đó đang chạy thì biến mất trong gió cát. Tang Hủ dùng mấy loại máy móc liền đo lường môi trường xung quanh, xác nhận không có thứ gì kỳ quái. Xem ra con ma này rất am hiểu vũ khí hiện đại, biết khó mà lui. Tang Hủ cất tên lửa về va li xách tay, vác ống phóng lên, tiếp tục đi về phía tọa độ của Văn Uyên.

 

Sáu giờ rưỡi chập tối, Tang Hủ đến nơi. Văn Uyên thuê người lái hai chiếc xe việt dã tới, trên xe chở đủ loại vật tư.

 

Đây chính là lợi ích của việc có đồng đội trong Cõi Mộng, nếu không có Văn Uyên lái xe tới đây, Tang Hủ đành phải đi bộ xuất phát. Lý Tùng La và Hàn Nhiêu đã đến nơi từ lâu, đang đặt thuốc nổ ở tọa độ chôn tim. Một lúc sau, hai anh em Thẩm Tri Ly cũng tới, mọi người đối chiếu ám hiệu, xác nhận đúng là nhau, rồi bắt đầu kích nổ.

 

Một cái hố được nổ ra dưới đất, đào thêm vài mét nữa, mọi người đào được bốn chiếc quan tài sơn đen dán đầy bùa giấy. Hàn Nhiêu kích động vô cùng, xoa tay mở quan tài nhanh chóng. Quan tài hé mở, một luồng hơi lạnh tràn ra. Hàn Nhiêu từ từ bẩy nắp quan tài, thi thể bên trong còn rất tươi, như vừa chết chưa được bao lâu, thấy được đường vân li ti như lưới trên làn da.

 

Đây chính là quả tim Lên Thềm Tang Thiên Ý để lại cho họ, không biết bà đã dùng cách gì chống thối rữa, bốn thi thể này trải qua ba nghìn năm mà như đang ngủ say.

 

Hàn Nhiêu hơi do dự, "Nhất định phải ăn sống à?"

 

Lý Tùng La đã bắt đầu hung hãn gặm quả tim, "Ăn sống đi, ọe, nấu chín... ọe... e là không có tác dụng. Ọe!"

 

"Được thôi." Hàn Nhiêu móc quả tim ra, chuẩn bị tâm lý, hít sâu một hơi, nhắm mắt vào cắn.

 

Tang Hủ kiểm tra quan tài và cái hố, xem Tang Thiên Ý có để lại tin tình báo gì không. Thẩm Tri Ly ngồi xổm bên trên, nhìn xung quanh, bỗng cho nổ thêm một chỗ nữa. Đất b*n r*, suýt thì chôn vùi Tang Hủ trong hố. Thẩm Tri Đường đang định ngăn cản hắn, ánh mắt dừng ở cái hố mới nổ, cô tỏ ra kinh ngạc.

 

"Sao thế?" Tang Hủ trèo lên.

 

Thẩm Tri Ly cho nổ thêm vài chỗ nữa, cuối cùng Tang Hủ cũng trèo ra ngoài, ngước nhìn phía trước, cậu trông thấy trong mấy cái hố Thẩm Tri Ly mới cho nổ toàn quan tài đông nghẹt. Ước tính ít nhất phải hơn một trăm quan tài, chắc chỗ chưa nổ vẫn còn nữa. Toàn bộ số quan tài đều giống hệt bốn chiếc đào ra lúc trước, bọc kín bùa giấy, toát ra cảm giác âm u làm da đầu người ta tê rần.

 

Hàn Nhiêu vừa ăn xong quả tim, nhìn thấy cảnh này, lập tức trố cả mắt.

 

"Sếp tổng hào phóng quá, sao lại chôn nhiều quả tim cho chúng ta thế này? Tôi ăn mãi cũng chẳng ăn hết được."

 

Lòng Lý Tùng La lạnh toát, hỏi: "Số thi thể là do sếp tổng sắp đặt thật ư?"

 

Tang Hủ không khỏi rơi vào im lặng.

 

Lần trước Quan Lạc Âm, Tang Hủ đã giao hẹn tọa độ với Tang Thiên Ý, Tang Thiên Ý bảo bà sẽ để lại bốn quả tim Lên Thềm ở tọa độ đó. Nhưng bây giờ sao nơi này lại xuất hiện một cái hố thi thể quy mô lớn thế này? Nhất định sự việc đã xảy ra vấn đề, Tang Hủ hỏi: "Mọi người đều ăn xong rồi à?"

 

"Ăn xong rồi." Giọng Văn Uyên rất bình tĩnh.

 

Tang Hủ: "..."

 

Hàn Nhiêu nói: "Xác nhận lại tọa độ đi, đúng là tọa độ sếp tổng gửi chúng ta đấy chứ?"

 

Thẩm Tri Đường nói: "Đúng thế, chính là chỗ này."

 

"Thế thì không sao đâu, tôi tin tưởng sếp tổng!" Hàn Nhiêu tràn trề tự tin.

 

Tang Hủ đỡ trán, "Mau đi nôn ra đi."

 

Hàn Nhiêu lập tức ỉu xìu, đi sang một bên nôn cùng Lý Tùng La và Văn Uyên. Thẩm Tri Ly nổ thành nghiện, nổ đùng đùng thêm mấy cái hố nữa, còn nổ bay cả vài chiếc quan tài ở chính giữa. Thẩm Tri Đường tức quá, quát hắn đừng nổ lung tung. Tang Hủ ở bên cạnh xem một lúc, trèo xuống hố đào xuống sâu hơn.

 

Thẩm Tri Đường cũng đến giúp, hai người hì hục đào một lúc, đào ra bốn quan tài hình dáng khác hẳn ở bên dưới hố thi thể.

 

"Chắc hẳn bốn chiếc này mới là sếp tổng để lại cho chúng ta." Tang Hủ nói.

 

Hàn Nhiêu khiếp vía nói: "Chàng trai*, cậu chắc chắn chứ?"

 

Tang Hủ cạy quan tài, trong đó là một cái thây khô, đầu dán một mảnh vải, viết:

 

"Mở nắp xong ăn trong vòng năm phút.

 

Tang Thiên Ý

 

Dầu muối tương giấm và gừng nghìn năm đặt trong lớp đệm của quan tài, nhớ quỳ lạy tạ ơn Trẫm đấy.

 

Tức Hoang"

 

Tang Hủ đọc xong, nói: "Chắc chắn."

 

Lý Tùng La lại dồn can đảm, móc quả tim ra vừa nôn khan vừa ăn. Có cô dẫn đầu, Hàn Nhiêu cũng bấm bụng làm theo. Văn Uyên chẳng nói gì, lặng lẽ ăn. Ba người ăn xong bèn hôn mê, theo kinh nghiệm thì đây là hiện tượng bình thường khi Lên Thềm. Chỉ cần họ chịu được thì sẽ Lên Thềm thuận lợi.

 

Trời tối rất nhanh, nhiệt độ giảm mạnh. Ba người Lý Tùng La đang ngủ, không tiện di chuyển, Tang Hủ đành chọn cắm trại gần hố thi thể. Dù vậy, cậu vẫn tránh xa hố thi thể hết mức, chọn chỗ cắm trại ở trên gò đất. Hố thi thể khổng lồ đó cứ làm người ta thấy mất an toàn, Tang Hủ không muốn ở cách nó quá gần.

 

Vầng trăng tròn mọc trên hoang mạc, ánh sáng bạc lạnh lẽo dát trên cát, như rắc một lớp muối mỏng. Ba nghìn năm trước, nơi này còn là thảo nguyên mênh mông. Ba nghìn năm sau, nơi này đã trở thành sa mạc hiu quạnh.

 

Chắc vì không bị con người ô nhiễm, không khí trong veo, có thể nhìn được rất xa. Vòm trời hạ thấp, đè trên đỉnh đầu. Tang Hủ có cảm giác mọi sinh vật trên mặt đất này đều bị nhốt trong một cái lồng trong suốt, mà bên ngoài bầu trời sao, có sinh vật khác đang lặng lẽ quan sát họ.

 

Rốt cuộc cái gọi là "khởi nguồn" là thứ gì? Nhớ đến bóng dáng lặng lẽ của Tang Thiên Ý, Tang Hủ cảm giác lúc mình xuất hiện, hình như bà không hề ngạc nhiên. Lúc nhắc đến Chốn Phục Đồ, bà cũng không bối rối như Tang Hủ. Dường như bà biết khởi nguồn tìm được thứ gì. Không đúng, bà đến nơi đó hình như không phải để tìm, mà chỉ là hoàn thành việc đến nơi đó.

 

Cứ như thể... bà đã biết trước tất cả mọi việc trong tương lai.

 

Là ảo giác chăng. Đầu óc Tang Hủ tự nhủ như vậy, nhưng trong lòng lại cho rằng không phải vậy. Hành vi của Tang Thiên Ý rất giống thần linh mà Bạch Tích nói——

 

Ở chỗ thần linh, không tồn tại quan hệ tuyến tính nhân quả. Lấy ví dụ, con người làm ô nhiễm môi trường, dẫn đến sự tuyệt chủng của cá heo sông Trường Giang. Ô nhiễm môi trường và sự tuyệt chủng của cá heo sông Trường Giang tạo thành quan hệ nhân quả. Còn ở thể giới của thần linh, Họ sẽ biết trước tất cả, nên khi Họ chọn làm ô nhiễm môi trường, ắt không phải là để tàn sát cá heo sông Trường Giang, mà chỉ là để hoàn thành việc làm ô nhiễm môi trường, biến sự tuyệt chủng của cá heo sông Trường Giang trong tương lai thành hiện thực mà thôi.

 

Mây đen di chuyển từ từ, vầng trăng trốn vào mây, xung quanh chìm vào bóng tối. Ánh lửa nhảy nhót trên gương mặt tái nhợt của Tang Hủ, vẻ mặt cậu rất tập trung và nặng nề. Thẩm Tri Đường vốn không muốn quấy rầy cậu, cuối cùng vẫn nhăn nhó đi tới, nói: "Không biết anh tôi lại chạy đi đâu rồi."

 

Tang Hủ thở dài khẽ, nói: "Thôi, không cần để ý đến anh ta."

 

Thẩm Tri Đường trông ra xa, chợt nói: "Ấy, anh tôi ở dưới kia."

 

Tang Hủ nhìn về phía đó, trong ánh sáng mông lung, có một bóng người gù lưng đứng ở đó.

 

"Đó không phải anh trai cô." Tang Hủ cau mày.

 

Chẳng mấy chốc, cậu đã phát hiện ra điểm bất thường.

 

Cùng với việc mặt trăng ló dạng từ sau mây, ánh trăng lại trải kín mặt đất lần nữa, vùng hố thi thể cũng dần dần sáng sủa hơn. Tang Hủ và Thẩm Tri Đường phát hiện ra, không biết thi thể trong quan tài đã đồng loạt bò ra từ lúc nào, đang cuồn cuộn ra khỏi hố, di chuyển về phía họ.

 

Bầy thi thể quá khổng lồ, tên lửa cũng không có tác dụng.

 

Tang Hủ bật dậy nói: "Lái xe, đi ngay!"

 

Không biết Thẩm Tri Ly xồ ra từ chỗ nào, tay lôi vài thi thể bị hắn vặn gãy cổ, nói: "Bây giờ chạy không kịp nữa rồi, dập lửa trại, trùm thi thể lên người, nằm xuống đừng phát ra tiếng động."

 

Hắn chỉ lôi bốn thi thể đến đây, số lượng không đủ dùng. Tang Hủ tức khắc đặt Văn Uyên, Hàn Nhiêu, Lý Tùng La và mình tựa vào xe, chất ba thi thể lên chân. Thẩm Tri Ly cũng che chở Thẩm Tri Đường nằm xuống, dang rộng tay thi thể cuối cùng, trùm lên hai người họ.

 

Tiếng bước chân áp sát, một mùi thối xộc vào mũi, bầy thi thể đi qua đỉnh đầu họ. Toàn bộ bầy thi thể này đều đi về phía tây, như bị thứ gì thu hút, bước thẳng vào đêm đen mà chẳng ngoái đầu lại. Tang Hủ ngồi dưới đất, nín thở, nghĩ đến "giấc mơ" của Mạc Phất hồi nhỏ.

 

Nơi bầy thi thể muốn đi, lẽ nào chính là Chốn Phục Đồ?

 

Bầy thi thể băng qua từng đợt một, Tang Hủ bất động, ở yên tuyệt đối. Hàn Nhiêu bên cạnh bỗng cử động ngón tay, tỉnh lại từ cơn hôn mê. Anh ta vừa tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy xác sống trên đỉnh đầu, giật bắn mình. Tang Hủ vội vã bịt miệng anh ta, lắc đầu nhè nhẹ. Hàn Nhiêu lấy lại bình tĩnh, cũng ở im bất động như cậu.

 

"Tiên sư*, chúng chạy đi party à?" Hàn Nhiêu hỏi khẽ.

 

"Không biết." Tang Hủ thì thầm.

 

"Bên kia có Diêu Minh kìa." Hàn Nhiêu liếc mắt.

 

"Bên nào?"

 

Hàn Nhiêu liên tục liếc mắt sang một bên như bị trúng gió.

 

Tang Hủ quay đầu chậm rãi, nhìn về phía anh ta liếc mắt. Anh ta nói đúng, trong bầy thi thể có một bóng đen cao gầy. Nó chân dài tay dài, không di chuyển về phía trước như những thi thể khác, mà đi quanh quẩn. Hình như bầy thi thể rất sợ nó, đi vòng qua nó, xung quanh nó là một khoảng trống lớn.

 

Nhìn hình dạng bóng đen này, hơi giống thứ vẫy tay với Tang Hủ lúc ban ngày.

 

"Chắc hẳn cấp bậc của nó cao hơn các thi thể khác," Tang Hủ nhíu chặt mày nói, "Có lấy được ống nhòm không? Lấy một cái cho tôi."

 

"Ống nhòm..." Hàn Nhiêu cạn lời, "Chàng trai*, cậu thấy anh có giống ống nhòm không?"

 

Bỗng nhiên, bóng đen quay phắt đầu lại, hướng về phía họ.

 

"Tiên sư*, có phải nó đang nhìn chúng ta không?" Hàn Nhiêu giật mình.

 

Tang Hủ: "..."

 

Bóng đen đó nhúc nhích, bất ngờ lao về phía họ bằng một tốc độ khó tin.

Bình Luận (0)
Comment