Xung quanh lặng ngắt như tờ, Châu Hà cúi đầu nhìn thanh niên trước mắt, ánh trăng tĩnh lặng rọi vào đồng tử mắt cậu, bình yên mà trong veo. Trong mắt cậu chứa đựng gương mặt mình, nom như không còn chứa đựng gì khác. Châu Hà khom lưng, quan sát kỹ lưỡng mặt cậu, như muốn tìm ra dấu vết cậu nói dối.
Đáng ghét, đáng lẽ hắn nên giết tên lừa đảo này.
Nhưng cậu khen hắn đẹp...
"Hừ." Châu Hà cười khẩy, "Đừng tưởng rằng ngươi nói ngon nói ngọt dỗ dành ta thì ta sẽ tha cho ngươi."
Hắn quay đầu sang Châu Nhất Nan, "Đừng bịt mắt nữa, ngu xuẩn, ta dùng mặt người."
Châu Nhất Nan từ từ bỏ tay xuống, nhìn thấy gương mặt Châu Hà, ngơ ngác hồi lâu mới nói: "Cụ có mặt người sống..."
"Làm sao?" Châu Hà bực dọc nhìn ông.
Châu Nhất Nan nhớ đến cậu con trai bị mất mắt của mình. Bố mẹ bảo ông rằng, cụ cố là một tà ma bị trấn áp, Châu An Dịch nhìn thấy gương mặt không phải người của hắn nên mới bị biến dị, mất tròng mắt, nếu không phải trong nhà có Bổ Thiên Đan, e rằng đứa con này sẽ biến thành quái vật mất. Nhưng Châu Nhất Nan không ngờ rằng cụ cố có thể ngụy trang mặt người.
Cứng đơ giây lát, Châu Nhất Nan mỉm cười, "Cháu từng xem ảnh cụ tổ thời trẻ, cụ trông giống cụ tổ thật đấy."
"Giống cái quái gì," Châu Hà rất bất mãn, "Anh ta đẹp bằng ta chắc?"
Châu Nhất Nan mỉm cười thiếu tự nhiên, để hóa giải gượng gạo, ông chuyển chủ đề: "Ngần ấy năm trời, khó cho cụ vẫn còn nhớ cụ tổ, đúng là anh em keo sơn."
"Xùy, ta vốn không nhớ anh ta trông như thế nào." Châu Hà nói.
Tang Hủ nói khẽ: "Mặc dù tôi hiểu biết hạn hẹp, nhưng tôi nghĩ, trên thế giới này sẽ không có ai đẹp hơn cụ cố."
Biểu cảm của Châu Hà rõ ràng không còn tức giận như lúc nãy nữa, thậm chí còn có thêm phần hài lòng.
Châu Nhất Nan: "..."
Tre già măng mọc...
Ông bỗng phát hiện ra, mình đã sống hơn sáu mươi năm mà còn không giỏi ăn nói bằng cậu nhóc lập trình viên của tập đoàn nhà mình!
Châu Hà liếc nhìn Tang Hủ dưới đất, bỗng nhiên không muốn giết cậu nữa. Đương nhiên ấy không phải vì Tang Hủ khen hắn đẹp, Châu Hà không thể nào là người nông cạn như thế được, hắn chỉ là nghĩ rằng cứ thế giết tên lừa đảo này thì không khỏi hời cho cậu ta quá.
Ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng hắn nghĩ ra một cách tuyệt vời để trừng phạt Tang Hủ. Hắn tóm cổ tay cậu, dẫn cậu vào một căn phòng ở phía sau nhà. Dinh thự nhà họ Châu có ba lớp cửa, Châu Hà lôi người vào tận khoảnh sân trong cùng. Đóng cửa lại, hắn ra lệnh cho Tang Hủ quỳ xuống, nói: "c** q**n ra."
Lại phải làm ư? Tang Hủ thầm thở dài khe khẽ trong lòng, c** th*t l*ng, tuột quần bò ra.
Châu Hà bật đèn, dưới ánh đèn sợi đốt sáng rực, mông Tang Hủ trắng muốt nhẵn nhụi, cứ như bánh ngọt, nhìn là thấy ngon miệng. Châu Hà nhìn cặp mông này, ánh sáng trong mắt tựa than bắt lửa, từ từ bùng cháy. Tang Hủ im lặng quỳ tại chỗ, vùi đầu trong khuỷu tay, lặng lẽ chờ đợi. Cậu nghe thấy Châu Hà đi ra ngoài cửa, một lát sau lại quay về, dừng bên cạnh mình.
Sắp bắt đầu rồi ư? Cậu nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, phạch.
Một cây thước quất mạnh vào mông cậu.
Cậu đau đến mức run bắn toàn thân. Ngay sau đó lại một phát nữa, mông lập tức có thêm hai vết xanh đỏ.
"Ngươi tưởng ta sẽ chạm vào ngươi à? Giờ ta chẳng có chút hứng thú nào với nhà ngươi hết." Châu Hà nói trên đỉnh đầu cậu, "Ngươi đã không chịu làm vợ ta, thế thì làm nô lệ đi. Nô lệ phạm lỗi, có phải đáng đánh không?"
Mông trần bị đánh rất đau, may mà trước giờ cậu giỏi nhẫn nhịn. Cậu cắn môi, nói: "Phải."
Châu Hà ngồi thụp xuống, bóp cằm cậu, cười dữ dằn, "Ngươi nói xem, ta nên đánh ngươi mấy phát?"
Tang Hủ cúi mặt ngoan ngoãn, "Một nghìn phát."
Châu Hà: "..."
Ác thế sao?
Vốn dĩ hắn chỉ định đánh một trăm phát thôi.
Ánh mắt dừng trên mông cậu, da cậu nhạy cảm khác thường, lúc nãy họng súng tỳ nhẹ thôi đã có vết đỏ, giờ bị thước đánh, lập tức đỏ cả mảng to, mặc dù chỉ đánh hai phát nhưng cứ như bị ăn một trận đòn đau vậy.
Châu Hà không nhịn được véo vài cái, lập tức có thêm hai vết đỏ.
Véo xong mới nhận ra mình đã làm gì, để che giấu, Châu Hà lại quất mông cậu thêm hai phát nữa.
Tang Hủ rên thành tiếng, còn Châu Hà đã chào cờ.
Đáng ghét, tại sao lại thế này? Châu Hà nghĩ, nhất định là do thân thể hắn nhập vào.
Quả nhiên con cháu nhà họ Châu của hắn không được rồi.
"Mệt rồi, mai lại đánh ngươi tiếp." Nếu còn tiếp tục, Châu Hà sợ mình sẽ đụ Tang Hủ thật mất, há chẳng phải tự vả vào mặt mình sao, hắn vừa nói không có hứng thú với Tang Hủ. Châu Hà véo má Tang Hủ, bóp mặt cậu chu cả môi, "Ngươi không được đi đâu hết, ngoan ngoãn ở đây cho ta, nghe thấy chưa?"
"Được, tôi không đi đâu hết." Tang Hủ nói.
Châu Hà ném thước trước mặt cậu rồi đi mất. Trước khi đi, hắn còn khóa cửa phòng, bảo hai vệ sĩ canh gác ở đây.
Tang Hủ chậm chạp mặc quần vào, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đây là một căn phòng phong cách cổ xưa, cửa sổ song gỗ có thể trông thấy trăng. Cậu điềm tĩnh quan sát xung quanh, rơi vào trầm tư. Người nhà họ Châu di dời đến thế giới này nhất định đã rất lâu rồi, nếu không thì khó mà tích góp được cơ ngơi đồ sộ thế này. Các dòng họ khác thì ra sao? Lẽ nào chỉ có nhà họ Tang chết sạch ở làng Quỷ Môn ư? Nếu vậy, tại sao ban đầu dòng họ Tang không rời khỏi đó cùng mọi người?
Một lúc sau, Châu Nhất Nan và thư ký của ông tới, mang quần áo ngủ và chăn đệm cho Tang Hủ.
Châu Nhất Nan ôn tồn an ủi cậu, "Tiểu Tang, cậu đã đắc tội cụ cố, chúng tôi không tiện xin tha cho cậu, tạm thời nhẫn nhịn đi. Có điều cậu yên tâm, tôi thấy cụ không định lấy mạng cậu đâu. Chờ vài ngày nữa tôi sẽ khuyên cụ thả cậu đi."
"Chủ tịch, tôi là lập trình viên ở trung tâm dự án số 1, Tang Hủ." Tang Hủ nói.
Châu Nhất Nan gật đầu, "Tôi biết, cậu là nhân viên ưu tú năm ngoái của tập đoàn."
"Lúc nãy cụ cố đánh tôi," Tang Hủ lịch sự hỏi, "Tôi có được nhận trợ cấp tai nạn nghề nghiệp không? Hai ngày này ở chỗ ngài, có tính là nghỉ phép có lương không?"
Châu Nhất Nan: "..."
.
Châu Hà dựa vào ghế tay vịn gỗ sưa, chau mày lật hồ sơ về Tang Hủ. Con trai út của Châu Nhất Nan – Châu An Cẩn – đứng bên cạnh, đọc tài liệu trong điện thoại, "Tang Hủ, năm nay hai mươi lăm tuổi, cấp ba nhảy hai lớp tham gia thi đại học, thạc sĩ đại học danh tiếng, được tuyển thẳng vào tập đoàn Châu Thị chúng ta khi còn đi học. Theo cấp trên của cậu ta nói, cậu ta cần cù chịu khó, bảo tăng ca là tăng ca, bảo thâu đêm là thâu đêm, học rất nhanh, IQ EQ đều rất cao, là nhân viên đào tạo trọng điểm của tập đoàn, hai năm nay hiệu suất công việc mỗi quý đều là outstanding."
Châu Hà quắc mắt nhìn anh ta.
Châu An Cẩn sửng sốt, vội vàng nói: "Outstanding là tiếng Anh, nghĩa là xuất sắc."
"Tang Hủ cũng biết cái này à," Châu Hà tạm dừng, "Tiếng Anh?"
"Chắc chắn là biết, đại học phải thi cấp bốn mới tốt nghiệp được."
Châu Hà lại chỉ vào iphone trong tay anh ta, "Cái hộp trong tay ngươi là gì?"
"Là điện thoại, một dạng công cụ liên lạc hiện đại của bọn cháu." Châu An Cẩn nói, "Cháu kiếm một cái cho cụ nhé?"
"Tang Hủ cũng có cái này à?"
"Đương nhiên là có."
"Được, kiếm một cái cho ta đi." Châu Hà cực kỳ không hài lòng về đánh giá hiệu suất công việc của nhà họ Châu, "Y mà cũng được xuất sắc, các ngươi mở tập đoàn kiểu gì vậy, có biết dùng người không hả?"
"Vâng, cụ cố nói đúng ạ." Giọng điệu Châu An Cẩn rất nhún nhường, "Đánh giá hiệu suất công việc lần sau bọn cháu sẽ đánh trượt cậu ta."
Châu Hà càng tức giận hơn, "Ta nói bừa một câu mà ngươi đã sửa luôn, các ngươi có tiêu chuẩn đánh giá riêng không hả?"
Châu An Cẩn vã mồ hôi, "Vâng, vâng, bọn cháu nhất định sẽ đánh giá công bằng."
"Nói tiếp đi." Châu Hà xua tay.
Châu An Cẩn đẩy kính như được trút gánh nặng, "Bọn cháu đã tìm hiểu lý lịch của cậu ta, năm cậu ta mười tuổi trong nhà xảy ra hỏa hoạn, bố mẹ đều qua đời, chỉ có một mình cậu ta may mắn sống sót. Kể từ đó trở đi cậu ta sống nhờ ở nhà cậu mợ, tài sản bố mẹ để lại cũng bị họ hàng chiếm đoạt, học đại học còn phải dùng khoản vay sinh viên."
"Bố mẹ đều qua đời?" Châu Hà chau mày.
Người nhà của Tang Hủ đều đã chết ở làng Quỷ Môn từ lâu rồi, lấy đâu ra bố mẹ nữa?
"Đúng thế." Châu An Cẩn mở máy tính ra, quay màn hình về phía Châu Hà, "Đây là băng ghi hình của camera giám sát lúc đó."
Trong hình, một đứa bé khoác cặp sách đứng trong hành lang, vừa khóc vừa đập cửa. Khói dày đặc cuồn cuộn bốc ra từ kẽ cửa, có thể nhìn thấy ánh lửa hừng hực thấp thoáng.
Châu An Cẩn bấm dừng hình, "Đứa bé này chính là Tang Hủ. Bố mẹ, ông bà ngoại của cậu ta tự thiêu ở nhà, có lẽ là vì thương con nên họ không dẫn theo Tang Hủ mới mười tuổi cùng tự sát, mà nhốt cậu ta ngoài cửa. Theo ghi chép hồ sơ và điều tra của cảnh sát, sau khi thảm họa này xảy ra, Tang Hủ ở cô nhi viện một thời gian, rồi được cậu mợ nhận nuôi."
"Cậu mợ đối xử với cậu ta ra sao?" Châu Hà hỏi.
"Không biết, chắc hẳn quan hệ của họ không được tốt đẹp lắm." Châu An Cẩn nói, "Học đại học xong cậu ta chưa từng về lấy một lần. Ngoài ra, đây là thời gian biểu của cậu ta, có cả video giám sát của cậu ta ở công ty và gần nhà."
Châu Hà đọc lướt qua thời gian biểu của Tang Hủ, chín giờ sáng ra khỏi nhà bắt tàu điện ngầm, mười giờ đến công ty, mười hai giờ ăn cơm, mười hai giờ mười lăm phút nghỉ trưa, hai giờ chiều tiếp tục làm, mười giờ tối tan làm, mười một giờ về đến nhà, mười một giờ rưỡi tắt đèn lên giường. Lại xem video giám sát, Châu An Cẩn tua nhanh một đoạn, sinh hoạt hàng ngày của Tang Hủ chính xác theo mấy mốc thời gian này, chẳng thay đổi chút nào.
Chỉ có vài ngày khác biệt, đều là vì cậu tăng ca thâu đêm ở công ty.
"Bố cháu cũng đã đọc hồ sơ của cậu ta rồi," Châu An Cẩn nói, "Cậu ta trẻ tuổi thế này, lần đầu vào mộng mà đã thoát được Quỷ Môn Quan. Ban đầu bọn cháu đoán cậu ta là trẻ mồ côi nhà họ Tang, giờ xem ra không phải là vậy. Cậu ta có giấy khai sinh, lý lịch của bố mẹ cũng rất rõ ràng, khả năng là huyết mạch nhà họ Tang không cao lắm. Cụ cố, cụ biết rõ người nhà họ Tang nhất, cụ nghĩ sao ạ?"
"Gì mà ta nghĩ sao, ta nghĩ sao thì sao?"
"Cụ ở trong mộng lâu ngày, không biết được sau khi thăng thiên, lần họp đầu tiên năm dòng họ đã giao hẹn, hễ là người nhà họ Tang, không thể giữ lại một kẻ nào hết. Để tránh mắc sai sót, hay là chúng ta xử lý cậu ta đã?"
Châu Hà im lặng, tên oắt con này mắc nợ hắn còn chưa trả xong, không thể cứ thế chết được.
Hắn chép miệng, nói: "Y thoát được Quỷ Môn Quan là nhờ ta. Nếu y là người nhà họ Tang, ta không nhận ra chắc? Giữ lại đi, tên oắt này nợ ta một đống, ta phải giày vò y đã."
"Vâng, có cụ cố trông nom, chắc chắn sẽ không sai sót." Châu An Cẩn vội cúi mình.