Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 28

Cô ta lặng lẽ bò trên đầu họ như côn trùng.

 

Tang Hủ vỗ vai hai người, chỉ vào gương.

 

Hai anh em lập tức cứng đờ.

 

"Chạy." Tang Hủ nói.

 

Hai anh em chạy ra khỏi phòng, Tang Hủ bám sát theo sau, tiện thể đóng cửa. Ma nữ tông cửa mở tung, ba người chạy bình bịch xuống tầng. Đến phòng khách, Tang Hủ hét lên: "Xuống tầng hầm."

 

Thời khắc khẩn cấp, hai anh em vô thức chạy xuống tầng hầm theo lời Tang Hủ. Được chúng dẫn dắt, Tang Hủ chạy đến góc đông bắc sân sau, hai người kéo nắp giếng, lần lượt trèo xuống cầu thang gỗ. Tang Hủ cũng đi theo, sau đó đóng nắp giếng, cài khoá. Vừa đóng nắp giếng xong thì tiếng động thùng thùng vọng tới từ bên trên. Ma nữ quỳ trên nắp giếng, dùng đầu đập vào nắp giếng như điên.

 

Tang Hủ quan sát tầng hầm, trong gương đều là giả, nhưng vị trí thì sẽ không sai. Tốt lắm, giờ cậu đã biết vị trí của tầng hầm. Là nơi cuối cùng chưa lục soát, rất có thể lối ra ở ngay trong tầng hầm này.

 

"Làm sao đây?" Người anh trai hỏi Tang Hủ, "Chúng ta bị nhốt ở đây rồi."

 

Tang Hủ gọi đến số của Châu Hà.

 

"Alo," giọng nói uể oải của Châu Hà truyền tới từ bên kia, "Muốn ta đến nhặt xác à?"

 

"Xin đấy," Tang Hủ muốn nói cho hắn biết vị trí của mình, "Em đang ở..."

 

Châu Hà ngắt lời cậu, "Ngươi đã nghĩ kỹ, muốn ta giúp?"

 

Tang Hủ chau mày, "Sao cơ?"

 

"Nếu tìm ta giúp, ngươi sẽ không được làm người nhà họ Tang."

 

"Tại sao?"

 

Châu Hà cười khẩy, "Vì ngươi không xứng."

 

Tang Hủ cụp rèm mi, rơi vào im lặng.

 

"Không phải phiền cụ nữa." Tang Hủ dứt lời bèn cúp máy.

 

.

 

Ngoài tấm gương, Châu Hà kinh ngạc nhìn điện thoại.

 

Không ngờ tên oắt con này lại dám dập máy với hắn?

 

"Thế nào?" Hàn Nhiêu bên cạnh rất căng thẳng, "Anh Châu, cậu ấy không sao chứ?"

 

Bên cạnh, Thẩm Tri Ly bị trói gô dưới sàn.

 

Thẩm Tri Ly hóng hớt không ngại lớn chuyện, thêm dầu vào lửa, "Anh Châu, tại sao cậu ta không cần anh cứu? Khinh thường anh à?"

 

Châu Hà nghiến răng nghiến lợi cười, "Ta muốn xem thử, không có ta, y thoát thân kiểu gì?" Hắn lại mở ảnh Vô Thường Tiên mà Hàn Nhiêu gửi cho mình ra xem, "Sao hình như ta từng trông thấy cô ả này nhỉ?"

 

Rõ ràng họ bảo nhìn ảnh của cô ta thì cô ta sẽ xuất hiện, Châu Hà nhìn một lúc lâu, mà đến bóng dáng Vô Thường Tiên cũng chẳng thấy.

 

.

 

Trong tầng hầm, Tang Hủ ngửa đầu nhìn miệng giếng.

 

Nắp giếng đã bị ma nữ đập lõm một lỗ.

 

"Bạn anh không đến cứu chúng ta à?" Người anh trai lo lắng hỏi.

 

"Không sao đâu," Tang Hủ chỉ vào giá rượu vang, "Các em trốn đằng sau đó đi, lát nữa ma nữ xuống, anh giữ chân cô ta, các em tranh thủ chạy ra ngoài."

 

Em gái ôm búp bê hỏi, "Thế anh thì sao?"

 

"Mặc kệ anh," Tang Hủ liếc nhìn nắp giếng, "Cô ta sắp vào rồi, nấp đi."

 

Hai anh em trốn ra sau giá, cùng lúc đó nắp giếng rơi xuống đoàng một phát. Ma nữ chúi đầu bò vào, Tang Hủ nhặt một sợi dây thừng dưới đất, thắt thòng lọng, lùi vào tận cùng tầng hầm, cho hai anh em nọ không gian chạy ra ngoài.

 

Quả nhiên, ma nữ nhìn thấy Tang Hủ bèn chạy thẳng về phía cậu. Gương mặt thối rữa đó há to miệng, cách rõ xa cũng ngửi thấy được mùi thối nồng nặc. Ma nữ đuổi theo Tang Hủ chạy qua, hai anh em rón rén ló ra từ sau giá rượu vang, chuẩn bị trèo lên thang gỗ.

 

Nhưng bỗng nhiên, cô em gái ho thành tiếng, ma nữ đột ngột ngoái đầu.

 

Tang Hủ thấy thế, dùng dây thừng tròng vào đầu ma nữ, "Chạy mau!"

 

Cô em gái ho đến mức váy đầy máu, anh trai sốt ruột cõng cô bé lên lưng. Búp bê rơi xuống đất, không còn thời gian nữa, người anh trai dẫn em chạy ra khỏi tầng hầm. Tang Hủ chạy vòng quanh ma nữ, ma nữ đuổi riết không tha, dù cho có Trung Âm Thân cũng không thể xem thường tốc độ của ma nữ, mấy lần suýt bị đuổi kịp, lưng bị cào be bét máu.

 

Thấy thời gian đã hòm hòm, hẳn hai anh em đã thoát ra ngoài, Tang Hủ thắt đầu dây thừng còn lại vào cột gỗ trong tầng hầm, rồi chạy về phía thang gỗ không thèm ngoái đầu, tiện thể nhặt búp bê dưới đất lên. Ma nữ nhìn theo lưng cậu, cô ta đuổi theo nhưng dây thừng ngắn quá, kéo giật cô ta lại.

 

Tang Hủ leo lên thang, đang định trèo ra ngoài, vừa ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy rất nhiều gương mặt cứng đơ trắng toát nằm rạp ngoài tầng hầm.

 

Họ tạo tiếng động quá lớn, ông nội, bà nội, em trai đều đến đây. Ba gương mặt, ba cặp mắt nhìn trân trân, chỉ chờ Tang Hủ tự chui ra.

 

Đằng sau, phần giữa dây thừng kêu rèn rẹt, sắp đứt đôi. Ma nữ vươn tay về phía cậu, móng tay sắc nhọn sắp chạm tới lưng Tang Hủ.

 

Tiến thoái lưỡng nan, cậu đã rơi vào bước đường cùng.

 

Tang Hủ thở dài khe khẽ, mở điện thoại. Ngoại trừ tìm Châu Hà, còn có cách gì khác ư?

 

Cược một phen vậy.

 

Cậu mở ảnh Vô Thường Tiên.

 

Ngay khi mở tấm ảnh, ông bà và em trai lập tức biến mất, ma nữ sau lưng cũng rụt về.

 

Một bàn tay dài kỳ dị thò vào tầng hầm, bóp cổ Tang Hủ, nhấc cậu ra ngoài. Tang Hủ bị ném xuống đất, một gương mặt trắng bệch đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, lòng trắng vẩn đục nhìn Tang Hủ chằm chằm, còn Tang Hủ thì đã nhắm nghiền mắt.

 

"Tôi có thể đưa hai anh em rời khỏi giấc mộng." Tang Hủ nói.

 

Móng tay đen ngòm của Vô Thường Tiên đã găm vào bả vai cậu, máu tươi trào ra òng ọc, mặt Tang Hủ tái nhợt.

 

Cậu nói nhanh: "Cô giết Nhân Tiêu, muốn trở thành hoàn chỉnh, chẳng phải chính vì muốn đưa chúng rời khỏi mộng ư? Tôi là người ngoại tộc, tôi có thể giúp cô. Trở thành hoàn chỉnh phải trả giá, đúng không? Dù cô có trở thành hoàn chỉnh, đến lúc đó, cô có còn là cô nữa không? Cô đưa chúng đi được thật ư?"

 

Vô Thường Tiên vẫn không dừng hành động, dùng miệng lưỡi cảm hoá phản diện trong phim truyền hình đều là giả dối, lời lẽ của Tang Hủ không có dấu hiệu lay động được Vô Thường Tiên. Trong đau đớn, Tang Hủ gần như cảm thấy bả vai mình sắp bị xuyên thủng. Cậu đã đoán sai rồi ư, hình thái tồn tại của Vô Thường Tiên giống Châu Hà đến vậy, lẽ nào không giữ được ý thức của bản thân như Châu Hà, chỉ biết giết người thôi ư?

 

Trung Âm Thân vô thức khởi động, cơ thể chuyển sống thành chết, máu tươi không chảy ra nữa, đau đớn cũng biến mất.

 

Vô Thường Tiên dừng hành động.

 

Tang Hủ nghe thấy một giọng nữ cực nhẹ——

 

"Trung Âm Thân. Ngươi là, người nhà họ Tang."

 

Tang Hủ do dự giây lát, gật đầu. Cậu cảm thấy bàn tay lạnh băng của Vô Thường Tiên rút ra khỏi lồng ngực mình, bầu không khí ngưng đọng xung quanh bắt đầu chuyển động trở lại.

 

"Dòng họ Tang, nói lời, giữ lời," giọng Vô Thường Tiên mờ ảo như gió, "Ta, tin ngươi."

 

"Cô quen biết nhà họ Tang à?" Tang Hủ trầm giọng hỏi.

 

"Gặp mặt nhiều lần..." Vô Thường Tiên nói khẽ, "Nhà họ Tang, nhờ ta, giữ gìn, một phần của, Sát Sinh Tiên."

 

Một phần của Sát Sinh Tiên?

 

Tang Hủ sửng sốt, Sát Sinh Tiên là cái gì?

 

Cậu cảm thấy một thứ rơi vào lòng mình, chạm vào lạnh toát, hình như là thứ gì đó dạng viên bi.

 

"Giữ kỹ vào, đừng, đưa cho Sát Sinh Tiên."

 

Tang Hủ thầm giật mình, hỏi: "Lẽ nào kẻ cô bảo là Châu Hà?"

 

Vô Thường Tiên lẩm bẩm: "Giờ hắn, tên là Châu Hà ư?"

 

Vừa dứt lời, không còn âm thanh gì nữa.

 

Tang Hủ vươn tay mò mẫm phía trước, trống không, hình như Vô Thường Tiên đã bỏ đi.

 

"Cô còn ở đây không? Lá bùa trên mặt cô cho tôi một tờ được không? Tóc cũng được." Tang Hủ chưa bỏ cuộc, hét to.

 

Không ai trả lời.

 

Hầy, xem ra không lấy được bùa rồi.

 

Tang Hủ mở mắt ra, trước mắt chỉ có sân sau và bể bơi, cô ta đã đi mất, nhưng có một lá bùa nhẹ bẫng rơi cạnh chân cậu. Tang Hủ nhặt lá bùa lên, gấp gọn, cẩn thận bỏ vào túi. Cậu lại cầm viên bi lên, giơ ra nắng quan sát. Trong đó dày đặc sương mù, có thể nhìn thấy thấp thoáng hình dạng một con côn trùng.

 

Rốt cuộc đây là cái gì?

 

Không có thời gian nghĩ quá nhiều, cậu kiểm tra vết thương ở vai phải trước tiên, mặc dù lại nặng hơn hẳn, nhưng cảm giác khâu là được, không cần ăn Bổ Thiên Đan. Bổ Thiên Đan rất quý giá, không chỉ cần dùng để tu luyện thần thông, còn phải phát cho nhân viên, khởi nghiệp gian nan, cậu phải tăng thu giảm chi.

 

Tang Hủ băng bó vai qua loa, thấy trời đã sáng, cậu mở công ty, thảy viên bi của Sát Sinh Tiên vào. Thúy Hoa và Nhị Nha nhìn thấy viên bi này đều như kinh hãi tột độ, lại tự gấp mình thành cục, chui vào thùng rác.

 

Không rảnh để ý đến chúng, cũng không có thời gian đặt viên bi vào nơi phù hợp hơn, ngộ nhỡ Vô Thường Tiên đi mất, đám tà ma nọ lại đến thì tiêu. Cậu đóng cửa, cất chìa khoá đi, vừa ôm vai vừa loạng choạng trở về trước tấm gương.

 

.

 

Bước ra khỏi gương, lập tức bị Hàn Nhiêu ôm chầm.

 

"Chàng trai*, anh biết ngay chú không sao mà!"

 

Dưới đất là Thẩm Tri Ly bị trói gô, trên mặt vẫn còn dấu vết bị đánh.

 

"Thế mà mày lại sống được." Thẩm Tri Ly cười, "Vượt ngoài dự đoán."

 

Tiếng khóc khe khẽ vọng ra từ căn phòng màu hồng phấn, Tang Hủ nhìn Hàn Nhiêu, để lộ ánh mắt ngờ vực. Hàn Nhiêu thở dài, nói: "Cặp anh em dân bản địa kia... hầy, chàng trai*, chúng chỉ là NPC, tại sao anh thấy buồn thế nhỉ?"

 

Bước vào phòng, Tang Hủ nhìn thấy người anh trai ngồi bên giường, cô em gái nằm trên giường, đang ho khù khụ. Sắc mặt cô bé trắng bệch, như một người giấy nho nhỏ, tuỳ tiện xé một phát là sẽ tan tác.

 

Anh trai ngoảnh đầu nhìn thấy Tang Hủ, gọi: "Anh ơi, anh mau cứu em gái em với. Em ấy... em ấy nôn ra nhiều máu lắm."

 

"Không cứu được nữa." Giọng Châu Hà vọng tới từ đằng sau.

 

Hắn đi vòng từ sau lưng Tang Hủ bước vào, quan sát Tang Hủ, ánh mắt thoáng dừng ở vết máu trên bả vai cậu, hừ một tiếng rồi nói: "Từng bị mượn thọ, già nửa sinh mệnh bị mượn mất. Vốn dĩ sinh mệnh đã không dài, còn bị mượn mất nhiều thế này, sống đến giờ đã là kỳ tích rồi."

 

"Không đâu," người anh thanh minh, "Bố em bảo chỉ mượn một ít thôi."

 

"Ngươi bị lừa rồi, ngu ngốc." Châu Hà tỏ vẻ không hề vui.

 

Người anh trai mở to mắt, nước mắt tuôn rơi lã chã.

 

Tang Hủ chau mày, nói với Châu Hà: "Ngài đừng nói gì nữa."

 

"Ngươi bảo ai đừng nói nữa?" Châu Hà sửng sốt, ánh mắt hết sức kinh ngạc, sau đó cười lạnh lùng, "Sao nào, cho rằng mình chiến đấu một mình được rồi, cánh cứng rồi à? Nhìn xem giờ ngươi trông như thế nào, sắp mất mạng rồi, còn dám khoe mẽ với ta? Ngươi cầu xin ta đi cứu thì ngươi sẽ chết à? Ngươi khăng khăng đòi làm người nhà họ? Ha, ngươi tưởng ta muốn giúp ngươi lắm à? Chết càng tốt!"

 

"Xin lỗi, nhưng xin ngài hãy tạm thời yên lặng." Tang Hủ nhìn hắn.

 

"..." Châu Hà chỉ vào mũi Tang Hủ mà mắng, "Sau này ta mà còn để ý đến ngươi nữa thì ta chính là chó."

 

Hắn tông cửa đi ra ngoài.

 

Tiếng thùm thụp khi Thẩm Tri Ly bị đánh vang lên bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment