Châu Hà đọc theo hồi lâu, buồn bực, "Ngươi là Trương Quý Phúc, thế ta là ai?"
Ánh mắt Tang Hủ dừng ở ba chữ "ả đàn bà" trong nhật ký.
Trên bồn rửa mặt có hai cốc đánh răng, trong nhà có ảnh phụ nữ, đáng lẽ Trương Quý Phúc phải ở cùng "ả đàn bà" này, có thể hai người họ là người yêu hoặc vợ chồng.
Châu Hà cũng nhận ra, "Không được, ta làm Trương Quý Phúc, ngươi làm người phụ nữ kia."
Tang Hủ lắc đầu, "Không đúng, chắc là cụ không có thân phận. Cụ bị em kéo vào đây, không phải người ngoại tộc, không có nhân vật của cụ. Vả lại người phụ nữ trong nhật ký tám phần mười là đã chết rồi."
"Tại sao?"
Tang Hủ nằm rạp xuống, dùng ngòi bút móc kẽ gạch lát sàn, bùn trong kẽ màu đỏ, cậu móc một ít đưa ra mũi ngửi, toàn mùi máu tanh. Cuối cùng "ả đàn bà" nọ cũng im lặng, là bởi Trương Quý Phúc đã giết cô, sàn gạch bị ẩm, là vì máu người phụ nữ đó chảy ra sàn.
Đang nói thì bỗng có người gõ cửa.
Châu Hà lập tức đứng dậy, tìm chỗ trốn. Tang Hủ đi mở cửa, cửa vừa mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục quản lý đứng bên ngoài. Trán người này toàn nếp nhăn, tóc cũng gần như bạc phơ, ánh mắt nhìn Tang Hủ rất bất mãn, "Chung cư xảy ra chuyện lớn như thế, cậu trốn trong nhà thảnh thơi à? Tiểu Trương, mọi khi cậu có thế này đâu."
Tang Hủ liếc nhìn bảng tên của ông, trên đó viết "Quản lý Lý Đắc Phát". Tang Hủ cúi đầu, tận tụy đóng tròn vai của mình, nói: "Xin lỗi, lúc nãy đau bụng, đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Phát hiện một người ngoại tộc trong chung cư," Lý Đắc Phát hậm hực nói, "Sát hại mấy người thuê nhà liền, chúng tôi đã tóm được hắn rồi."
"Sát hại người thuê nhà?"
Tang Hủ hơi chau mày, hôm nay người ngoại tộc vừa tới, thời gian ngắn ngủi, làm sao người đó sát hại được? Kẻ sát nhân là người khác, người ngoại tộc bị lộ tẩy đó xui xẻo, trở thành kẻ chết thay.
Tang Hủ hỏi: "Những người thuê nhà đã chết đó được đặt ở đâu?"
"Bây giờ bên ngoài toàn là sương mù, tôi gọi điện bảo nhà tang lễ đến đến mang đi, đã hai ngày rồi còn chưa tới, đành để người chết ở nhà họ." Lý Đắc Phát thở dài, "Hôm nay đến lượt cậu trực ban, cậu chịu khó đi an ủi người thân của người chết, được không? Có vài người chết sống một mình, còn có một cặp là hai vợ chồng, cậu cũng đi xem thử xem, kẻo có người đến nhà ăn trộm."
Liếc nhìn trời đã tối đen, Tang Hủ thật lòng không muốn đi, nhưng theo giọng điệu của Lý Đắc Phát, Trương Quý Phúc không phải loại người từ chối làm việc, cậu đành bấm bụng nhận lời.
"Có những nhà nào ạ?" Tang Hủ hỏi.
Lý Đắc Phát lấy ra một tờ danh sách, "307, 1014 , 1211, 2001, mấy hộ này đều sống một mình. 1115, hộ này còn có một bà cụ. Phải rồi, lúc đến 1014, cậu lấy sạc dự phòng của tôi giùm. Tiểu Mã nhà này mượn sạc dự phòng của tôi, chưa trả đã bị sát hại, hầy."
Lý Đắc Phát nói xong, liếc nhìn trong nhà, cửa phòng vệ sinh đang đóng, tiếng xả nước vọng ra từ bên trong.
"Sao vợ chưa cưới của cậu không ra chào hỏi?"
Xem ra những người thuê nhà khác chưa biết chuyện Trương Quý Phúc đã giết vợ chưa cưới của mình. Tang Hủ nói: "Mặt cô ấy mọc mụn, không chịu gặp ai cả."
"Được, cậu mau đi đi, tôi đi đây." Lý Đắc Phát đưa cho cậu một chùm chìa khóa.
Tang Hủ cầm lấy chìa khóa, đóng cửa vào, cậu ngoái đầu nhìn, Châu Hà bò từ gầm giường ra.
Tang Hủ: "..."
Châu Hà trốn dưới gầm giường, thế người vừa trong phòng vệ sinh là ai?
"Lúc nãy trong phòng vệ sinh có người." Tang Hủ nói.
Châu Hà mở cửa phòng vệ sinh, bên trong trống không.
"Chắc là vợ chưa cưới của Trương Quý Phúc," Châu Hà nói, "Tà ma cấp mấy? Thế mà dám ở cùng một nhà với ta. Ra đây, xem ta có tiêu diệt ngươi không."
Tang Hủ: "..."
Dạo này cụ cố ở nhà xem rất nhiều phim truyền hình, càng ngày càng hiện đại hóa.
Cậu kiểm tra khắp nơi trong căn hộ một lượt, không phát hiện ra ma cũng không phát hiện ra thi thể, chẳng biết Trương Quý Phúc giấu thi thể đi đâu rồi. Tang Hủ thấy trời tối rất mau, bèn nói: "Em phải đi tuần tra, cụ đi cùng em đi."
Châu Hà nhìn Tang Hủ, hắn khoanh hai tay, hừ lạnh lùng: "Không thèm, ta muốn ngủ."
"Xin cụ đấy." Tang Hủ nói.
Châu Hà nghiêng đầu nhìn cậu, "Ngươi muốn làm người nhà họ Tang, thì phải..."
"Tự giải quyết," Tang Hủ nói, "Em biết, nhưng..."
Nói thật thì Tang Hủ cũng không phải không thể đi một mình. Cậu định đi thẳng đến 1014 lấy sạc dự phòng, sau đó quay về ngay, dù sao thì Lý Đắc Phát cũng không thể trông coi cậu đi tuần tra được. Nhưng... sau khi ở chung ngần ấy thời gian, dần dà Tang Hủ đã hiểu được tính tình tổ tông kiêu ngạo của Châu Hà. Tang Hủ bắt đầu nghĩ, Châu Hà thích cậu lên tiếng cầu xin hắn.
Tang Hủ nói tiếp: "Nhưng em không muốn rời khỏi cụ."
Sự thật chứng minh Tang Hủ đã đúng, nói hết câu, gò má kiêu ngạo lãnh đạm của Châu Hà đã thả lỏng chút ít.
"Chồng ơi, em xin anh đấy, đi cùng em đi." Giọng Tang Hủ rất thành khẩn.
"Phiền phức quá, sao ngươi quấn người thế?" Châu Hà mất kiên nhẫn nói, "Được thôi, chỉ một lần này, không có lần sau."
Châu Hà vừa đi vừa gõ phím.
Châu Hà: [Các ngươi đóng vai gì?]
Văn Uyên: [Hình như tôi là một nhà thiết kế chuyên thiết kế đồ chơi.]
Văn Uyên: [Ảnh]
Anh ta chụp một tấm ảnh, trong nhà toàn là búp bê bơm hơi tr*n tr**ng.
Trịnh Thạch Đầu: [Nhà thiết kế cái qué gì, người anh em à đấy là trạch nam.]
Trịnh Thạch Đầu: [Tôi trâu bò hơn, tôi phát hiện ra cả đống hung khí ở chỗ tôi, hình như tôi là kẻ sát nhân.]
Lan Tắc: [Lao công.]
Châu Hà: [Ngày mai ba ngươi lục soát tầng 1-9, còn lại ta và Tang Hủ lục soát. Ưu tiên tìm lối ra, tìm được lối ra rồi hẵng tìm thứ mà ông chủ các ngươi muốn.]
Văn Uyên: [1]
Trịnh Thạch Đầu: [1]
Lan Tắc: [1]
Trịnh Thạch Đầu: [@Châu Hà, cụ cố, chúng ta tìm lối ra trước thì có tụt hậu so với nhà họ Tần, bị họ tìm thấy di vật của nhà họ Tang trước không?]
Châu Hà: [Ngươi tìm lối ra trước, bịt lối đi, không cho họ ra là xong còn gì? Thế mà ta còn phải dạy?]
Trịnh Thạch Đầu: [Cụ cố sáng suốt!!]
Châu Hà và Tang Hủ đến cửa nhà 1115, gõ cửa, một bà cụ mở cửa. Có một thi thể quấn vải trắng đặt dưới sàn, nom có vẻ là một người béo, chiếm rất nhiều chỗ, hai người bước vào mà chẳng có lấy chỗ đặt chân. Mùi xác thối ghê tởm lan tỏa trong nhà, bà cụ như đã quen, vừa lau nước mắt vừa lấy thịt trong tủ lạnh ra, gọi họ, "Đã ăn cơm chưa? Ăn cùng bà nhé."
Tang Hủ thấy đĩa thịt kia đã ngả đen, lắc đầu nói: "Chúng cháu đến xem thử thôi, bà có gì cần chúng cháu giúp không?"
"Hầy, có gì mà giúp đỡ được." Bà cụ nhìn thi thể dưới sàn mà rơi lệ, "Chờ chết thôi."
"Xin bà hãy nén đau buồn, chúng cháu đi đây." Tang Hủ nói.
Hai người bước ra ngoài, bà cụ tiễn ra cửa, nói: "Phải rồi, Tiểu Trương à, cháu có đến 1117 xem thử không?"
"Đã xảy ra chuyện gì ạ?" Tang Hủ hỏi.
Bà cụ liếc nhìn cánh cửa nhà 1117 khép chặt, hạ giọng nói: "Nhà họ có ba đứa con, trước kia thích nhất là đến rủ cháu bà chơi, đã ba ngày nay rồi mà cả nhà đều không ra ngoài. Con trai bà mất, họ còn chẳng đến thăm một lần."
Đang nói chuyện thì ba người đều ngửi thấy mùi thịt thơm phức tỏa ra từ nhà 1117.
Mùi hương rất quen thuộc, hẳn là đã cho thêm hoa hồi, hành gừng tỏi... Tang Hủ và bà cụ đều không kìm được nuốt nước bọt. Đói quá, Tang Hủ nghĩ, lát nữa ăn hai thanh lương khô.
Châu Hà không có cảm giác gì, nhìn thi thể trong nhà, hắn nói: "Cháu bà lớn thế rồi mà vẫn chơi cùng trẻ con à?"
"Cái cậu này, sao ăn nói bất lịch sự thế?" Bà cụ đột nhiên nổi cáu, đóng sầm cửa.
"Sao nào, muốn đến 1117 xem thử không?" Châu Hà hất cằm về phía 1117.
"Không," cảm giác chắc chắn 1117 đã xảy ra chuyện, Tang Hủ tuân thủ nguyên tắc tránh voi chẳng xấu mặt nào, "Không tìm được lối ra thì đi."
Hai người xuống tầng, trời đã tối, trong hành lang không một bóng người, hình như đèn cảm ứng âm thanh bị hỏng, Tang Hủ chỉ có thể cầm đèn pin. Trên tường dán rất nhiều thông báo tìm người, là người mẹ ở nhà 513 tìm con gái mất tích. Trên thông báo tìm người có in ảnh cô con gái, vẻ ngoài xinh xắn, nom rất hiền lành. Tên cô gái cũng rất hay, Tôn Uyển Thanh. Tuy nhiên khoảnh khắc ánh đèn pin đảo qua bức tường, hình như cô gái trong mọi bức ảnh đều đồng loạt trợn ngược lòng trắng, Tang Hủ nhìn kỹ lại, vẫn là bề ngoài hiền lành xinh xắn đó.
"Cụ có nhìn thấy họ trợn lòng trắng không?" Tang Hủ hỏi Châu Hà.
Châu Hà nói: "Không. Đồ nhát cáy, ngươi căng thẳng thế à?"
Cửa nhà nào cũng khép chặt, đến 1211, người chết nhà này sống một mình, không ai mở cửa, Tang Hủ dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà tối đen. Rọi đèn pin vào, soi sáng thi thể bọc vải trắng dưới sàn. Người chết có thân hình khổng lồ, vải trắng bọc kín đầu, trông như một cái màn thầu to tướng. Tang Hủ xem qua rồi ra ngoài.
Sau đó đến nhà 1014, cửa không khóa, Tang Hủ và Châu Hà nhìn nhau.
Rõ ràng khóa cửa đã bị cạy, có người vào nhà, không biết đã ra hay chưa. Tang Hủ hy vọng là hắn đã ra ngoài, cậu mở cửa, rọi đèn pin vào căn nhà tăm tối, hai thi thể trương sình nằm dưới đất, chắc là một cặp vợ chồng, vải bọc xác bị lật mở, để lộ gương mặt thối rữa của thi thể.
"Có ai không?" Tang Hủ hỏi.
Không ai đáp.
Tang Hủ mở toang cửa, đeo khẩu trang vào, bấm công tắc trên tường. Đèn không sáng, chắc là chưa đóng tiền điện, chỉ có thể cầm đèn pin vào tìm sạc dự phòng. Châu Hà bịt mũi, tựa vào cửa chờ cậu, cậu vào nhà lục tủ TV, rồi lục ngăn kéo, đều không có sạc dự phòng. Đi vào trong cùng lục tủ bếp, tìm đến ô cuối cùng, rốt cuộc cũng tìm thấy một cục sạc dự phòng.
Quay người lại đang định bỏ đi, soi đèn pin ra cửa, Châu Hà đã biến mất.
"Cụ cố?" Tang Hủ chau mày, "Đừng đùa, em sợ."
Soi đèn pin xuống, ở cửa có một bóng người trải dài. Không biết tại sao, trực giác Tang Hủ cho rằng đó không phải bóng Châu Hà. Tang Hủ đứng im tại chỗ không cử động, một luồng hơi lạnh tựa rắn rết chậm rãi bò lên sống lưng. Cái bóng nọ bất động, như đang chờ Tang Hủ đi ra.
"Ai đó? Tôi nhìn thấy anh rồi." Tang Hủ hỏi.
Vẫn không ai đáp.
Một lát sau, cái bóng nọ từ từ nhúc nhích, biến mất đằng sau cửa.
Đang định thở phào nhẹ nhõm thì đèn pin chúc xuống, soi sáng gương mặt thi thể cặp vợ chồng dưới sàn, quầng sáng vụt lóe, Tang Hủ nhìn thấy gương mặt hai thi thể nọ đồng loạt nhìn về phía cậu, lòng trắng dữ tợn nhìn chằm chằm vào cậu. Hai gương mặt tối rữa đó đáng sợ quá đỗi, toàn thân Tang Hủ lạnh toát. Rọi đèn pin thật kỹ lần nữa, thi thể vẫn quay đầu hướng lên, nhắm nghiền mắt, dường như lúc nãy chỉ là ảo giác của Tang Hủ vì căng thẳng quá mức mà thôi.
Châu Hà đã biến mất, không nên nán lại nơi này. Tang Hủ lập tức bước qua hai thi thể nọ, đi ra ngoài cửa.
Đi ra ngoài hành lang, việc kinh dị hơn nữa xảy ra. Tang Hủ nhìn thấy trong hành lang sâu hun hút này, những cánh cửa khép chặt lúc trước đã mở toang toàn bộ. Muốn lên tầng thì phải đi ngang qua những cánh cửa mở toang đó. Tang Hủ đóng cửa nhà 1014 trước tiên, sau đó dựa vào cửa gọi cho Châu Hà.
Ống nghe kêu tút tút vài tiếng rồi bị cúp máy.
Tang Hủ: "..."
Đồ nhỏ nhen Châu Hà, đang trả thù cậu vụ cúp máy hắn ở giấc mộng trước ư?
Đành phải tự nghĩ cách thôi.
Đối mặt với chuyện kinh dị, việc quan trọng nhất không phải là biết nguyên nhân, mà là quyết định bước tiếp theo nên làm gì. Bất cứ hành động sai lầm nào đều có thể dẫn đến cái chết. Giờ cách an toàn nhất chắc là cầu cứu đồng đội.
Tang Hủ mở nhóm WeChat tiểu đội nhà họ Châu, định tìm người giúp mình, nhưng đặt tay lên khung nhập chữ thì lại do dự. Văn Uyên là người ngoại tộc Qua Sông duy nhất, tỉ lệ chạy tới cao hơn những người khác, nhưng một khi chạm trán Văn Uyên, thân phận của cậu sẽ bị bại lộ. Tang Hủ định nhắn riêng cho Trịnh Thạch Đầu, gửi lời mời kết bạn nhưng mãi không được chấp thuận.
Đợi ở ngoài càng lâu, nguy hiểm càng lớn.
Thời gian không chờ đợi ai cả, Tang Hủ nghiến răng, khởi động Trung Âm Thân, đi về phía những cánh cửa mở toang đó. Băng qua 1015, trong nhà sáng đèn, có thể nhìn thấy trong căn hộ chật hẹp có xe đạp, trường kỷ và một chiếc bàn ăn nhỏ, nhưng không một bóng người. Rồi đi qua 1016, trong nhà bật TV, không ai xem. Đi đến 1017, vẫn không có ai. 1018, 1019... đều trống hoác.
Hành lang tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng cười TV vọng ra từ 1016, hết sức bất ngờ.
Toàn bộ người thuê nhà như tự dưng biến mất, không biết đã đi đâu.
Tang Hủ không nghĩ thêm, quả quyết đi lên tầng. Trở về tầng 11, cửa nhà 1117 cũng đang mở. Tang Hủ không dám đi tới nhìn, cũng không dám về 1116, vì trong nhà có một con ma nữ. Cậu gõ cửa nhà 1115 mà bà cụ ở, "Bà ơi, cháu ở tạm chỗ bà một đêm được không?"
Tiếng khóc của bà cụ vọng từ trong nhà ra, nhưng không ai mở cửa.
"Bà ơi?"
Âm thanh loạt soạt vọng ra từ phía 1117, như có thứ gì định bò ra, còn 1115 thì không hề định mở cửa. Tang Hủ ngoái đầu liếc nhìn 1117, một cái bóng loi nhoi đã thò ra ngoài cửa, rọi nghiêng dưới sàn. Tang Hủ không muốn biết đó là thứ gì, cậu nhanh chóng quay về nhà số 1116, mở cửa vào nhà rồi đóng cửa.
Tang Hủ nghĩ, cậu cần gấp một phép thần thông loại tấn công.
Gọi tiếp vào số WeChat của Châu Hà, lần này cuối cùng cũng được kết nối.
Tang Hủ hỏi: "Cụ cố, cụ đang ở đâu?"
"Gặp phải chút rắc rối, người thuê nhà của chung cư này có vấn đề," giọng Châu Hà đứt quãng.
Hình như Châu Hà đang chạy, đầu bên kia không chỉ có tiếng Châu Hà, mà còn có rất nhiều tiếng người ồn ào, cảm giác như Châu Hà đang ở một nơi rất đông người.
Tang Hủ hỏi: "Chỗ cụ đông người lắm à?"
Châu Hà nói lúng búng gì đó, Tang Hủ không nghe rõ. Châu Hà ở cùng người thuê nhà biến mất? Tang Hủ thầm thấy lòng lạnh toát. Bỗng nhiên, tiếng xả nước bồn cầu lại vang lên trong phòng vệ sinh. Tang Hủ lao tới như tên bắn, dùng tủ chặn cửa phòng vệ sinh.
"Em ở 1116, hình như ma sắp ra rồi, giờ em nên làm gì?" Tang Hủ hỏi.
"Dùng chỉ đỏ... quấn quanh giường..." Tín hiệu điện thoại không mạnh, giọng Châu Hà ngắt quãng, "Tắt đèn, ngủ... đừng quay giày về phía giường... chờ ta..."