Thảo nào người thuê nhà ở chung cư Đông An không thiếu thực phẩm, thì ra họ lấy được thịt từ tầng hầm. Số thịt đó ở đâu ra? Mặc dù rất tò mò nhưng Tang Hủ không muốn khám phá. Châu Hà mà cũng cho rằng nơi đó nguy hiểm, một người ngoại tộc gà mờ như cậu tốt nhất là nên tránh xa. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ họ phải tìm lối ra, phải tìm di vật của nhà họ Tang, vào đây đã hai ngày mà họ chẳng có chút manh mối nào.
Nếu nhóm Văn Uyên không có thu hoạch gì, chắc chắn sẽ phải nghĩ cách vào căn 1115, 1117 thăm dò, mà nếu như hai căn hộ này đều không kiếm được gì, chắc chắn họ sẽ phải đến tầng hầm.
Châu Hà liếc nhìn điện thoại, nói: "Bọn Văn Uyên muốn tìm ta nói chuyện, ngươi sẽ đi đâu?"
Là đội trưởng, Châu Hà không thể không gặp mặt nhóm Văn Uyên mãi được. Cứ trốn tránh mãi, nhóm Văn Uyên khó tránh khỏi nghi ngờ. Văn Uyên chỉ có thể nhìn thấu bí mật của chính người đó, Châu Hà gặp mặt anh ta không sao, không có hại cho Tang Hủ. Nhưng Châu Hà gặp mặt họ thì Tang Hủ sẽ phải hành động một mình. Nhóc con này phế quá, Châu Hà sợ cậu lại bị ma nữ khắc thêm một khuôn mặt trên lưng.
"Đang là ban ngày, không có chuyện lớn đâu. Em đến căn 513 hỏi thăm tình hình, cụ nghe họ nói xong thì đến tìm em." Tang Hủ nói.
"Ngươi ở một mình có được không?" Châu Hà tỏ vẻ nghi ngờ.
Tang Hủ nói: "Cụ cố, nếu cụ thấy em không được, tại sao không dạy em bí quyết Qua Sông?"
Hiện tại cậu chỉ là một người ngoại tộc cấp Gõ Cửa, tiếp theo còn bí kíp Qua Sông, Lên Thềm, Vọng Hương chưa kiếm được, Châu Hà nằm trong mộ nhà họ Tang lâu như thế, nhất định phải biết chút manh mối hoặc nguyên liệu gì chứ? Không biết tại sao, Châu Hà một mực không chịu nói cho cậu biết.
Châu Hà cười khẩy: "Ngươi bây giờ, không có tư cách học."
"Tại sao, em không phải người nhà họ Tang ư?"
Trước kia Châu Hà toàn bảo cậu không xứng, nhưng cậu cũng chứng minh bằng sự thật, cậu có khả năng giải quyết vấn đề một mình.
Châu Hà lắc đầu, "Chỉ có mỗi huyết mạch, không thể coi là người nhà họ Tang được, ngươi không trả nổi cái giá làm người nhà họ Tang đâu. Thôi, ta xuống tầng một gặp chúng, ngươi trốn ở tầng năm."
Hai người xuống tầng, Châu Hà xuống tầng một, Tang Hủ xuống tầng năm. Trên tường dán kín thông báo tìm người, rất nhiều khuôn mặt màu đen trắng giống hệt nhau, thoạt nhìn qua không tránh khỏi có phần kỳ dị. Tang Hủ quan sát tấm ảnh, cô gái trông rất dịu dàng nhu mì, ý cười tô điểm đôi mắt. Nhìn kỹ thì đúng là hơi giống về bề ngoài so với bà cụ mà ma nữ khắc trên lưng cậu.
Nom ma nữ khá trẻ, suy đoán theo tuổi tác, có thể chính là cô gái mất tích này.
Tang Hủ gõ cửa hộ 513, người mở cửa là một người đàn ông trung niên, trong phòng khách có một nam thanh niên mặc áo ba lỗ, đi dép tông, đang chơi điện tử. Nhà họ cũng đang hầm thịt, Tang Hủ ngửi thấy mùi thơm của thịt.
"Tiểu Trương à," hình như người đàn ông trung niên quen biết Trương Quý Phúc rất rõ, "Vào đi."
"Không ạ, cháu đến tìm cô giáo Tưởng." Tang Hủ nói.
Người đàn ông giật mình, nói: "Cô ấy khó ở, đang nghỉ trong phòng."
"Cháu có chuyện quan trọng tìm cô ấy, làm phiền chú..."
Tang Hủ còn chưa dứt lời, thanh niên đi dép tông trong phòng khách mất kiên nhẫn quát: "Đã nói mẹ tao đang nghỉ ngơi, tìm cái gì mà tìm?"
Người đàn ông nọ lườm gã, "Bất lịch sự, về đi!"
Thanh niên nọ hậm hực vào phòng ngủ, gã mở cửa, Tang Hủ tinh mắt nhìn thấy trong phòng ngủ vốn không có ai cả. Kỳ lạ, tại sao họ phải lừa cậu là cô giáo Tưởng ở nhà? Lẽ nào đây chính là nguyên nhân tại sao ma nữ khắc chân dung mẹ cô ta trên lưng cậu ư? Cô ta muốn cậu tìm mẹ giúp cô ta?
"Tiểu Trương à," người đàn ông nọ xoa tay, nói, "Trước kia Uyển Thanh nhà chú hủy cưới, quả thật có lỗi với cháu. Chẳng biết con bé đó đi đâu rồi, có thể là không tìm về được nữa, lúc trước hỏi mượn tiền cháu... hầy, hay là chú đền cho cháu mấy cân thịt nhé? Trần đời này, không biết bị sương mù phong tỏa bao lâu nữa, thức ăn là quý giá nhất. Chú cho cháu mấy cân thịt, được không?"
Thì ra Trương Quý Phúc đã đính hôn với nhà này. Nhưng rất rõ ràng, Tôn Uyển Thanh không muốn gả cho Trương Quý Phúc, sau đó Trương Quý Phúc giam cầm và sát hại cô, còn cô giáo Tưởng thì dán thông báo tìm người khắp nơi để tìm Tôn Uyển Thanh, giờ cũng mất tích.
"Không sao, không trả cũng được." Tang Hủ nói.
"Thật, thật à?"
"Vâng." Tang Hủ quay người bỏ đi.
Tít tít, Châu Hà gửi tin nhắn.
Châu Hà: [Trịnh Đại Đầu bảo y phát hiện rất nhiều ảnh giết người ở nhà y. Người chết gồm một đứa trẻ, một cặp vợ chồng và ba cô gái sống một mình.]
Châu Hà: [Ảnh]
Châu Hà: [Ảnh]
Hắn gửi một đống ảnh thi thể, toàn là do kẻ sát nhân Trịnh Thạch Đầu đóng vai chụp. Kẻ sát nhân này tính cách b**n th**, thích lưu giữ ghi chép hiện trường phạm tội. Tang Hủ xem ảnh, ngờ vực dần dâng lên trong lòng. Người trong những tấm ảnh này đều có thân hình bình thường, nhưng rõ ràng Tang Hủ nhớ, lúc tuần tra nhà của người chết, thi thể cậu nhìn thấy đều to tướng.
Hơn nữa, trong số đó không có nạn nhân nào là trẻ con.
Nạn nhân hộ 1014 là một cặp vợ chồng, nạn nhân hộ 307, 1211, 2001 đều là phụ nữ sống một mình. Nếu nạn nhân còn lại là một đứa trẻ, thế đáng lẽ phải sống ở căn 1115. Mà rõ ràng Tang Hủ nhớ, người chết ở căn 1115 là một người trưởng thành mập mạp.
Không đúng, bà cụ nhà 1115 nói, cháu trai bà thích chơi cùng trẻ con hàng xóm. Một suy đoán khó tin dâng lên trong lòng Tang Hủ, người chết ở nhà 1115 đúng là trẻ con, nạn nhân ở các nhà khác vốn dĩ cũng có thân hình gầy gò, nhưng sau khi chết, trọng lượng cơ thể họ vẫn tăng lên không ngừng.
Quái dị quá.
Một cú điện thoại gọi tới, Tang Hủ nghe máy, chất giọng khàn của Châu Hà vọng từ trong điện thoại ra.
"Ta kết thúc rồi, ngươi đang ở đâu?" Châu Hà hỏi.
"Em ở tầng năm, không phải cụ biết đấy sao?"
Điện thoại cúp máy.
Tang Hủ: "..."
Hơi lạ...
Cậu nhắn tin cho Châu Hà.
Hủ: [Cụ vừa gọi điện thoại cho em à?]
Châu Hà: [Không, không phải ta.]
Hủ: [...]
Châu Hà: [Ngươi là thể chất gì vậy, sao dễ gọi ma thế? Chờ đó, ta lên.]
Không kịp trả lời, tiếng bước chân bịch bịch đã vọng từ tầng trên xuống. Có thứ gì đó đang đi xuống, tiếp cận cậu rất nhanh. Tang Hủ nhìn xuống tầng, đợi rất lâu mà Châu Hà vẫn chưa lên.
Cậu đeo mặt nạ Na Thần nhìn lên tầng, một cặp chân người trắng toát xuất hiện ở góc quẹo cầu thang.
Là ma nữ căn 1116.
Cậu không về, cô ta bèn đến tìm cậu.
Cùng lúc đó, da mặt toàn bộ các cô gái trên mặt tường xung quanh đều trở nên méo mó, biến thành mặt người như xoáy ốc. Những cặp mắt kéo dài nhìn cậu chằm chằm, rất đỗi tà ác.
Tình hình này quái dị quá, Tang Hủ nhanh chóng xuống tầng. Xuống một tầng, ngẩng đầu lên nhìn, cậu vẫn đang ở tầng năm. Xuống thêm một tầng nữa, vẫn là tầng năm. Thảo nào Châu Hà chưa lên, bản thân cậu cũng không xuống được.
"Bịch bịch bịch——"
"Bịch bịch bịch bịch——"
Cậu nghe thấy tiếng bước chân đằng sau áp sát rất nhanh.
Tang Hủ không thử xuống tầng nữa, Trung Âm Thân khởi động, cậu quay người vọt vào hành lang tựa cánh én. Cậu định tìm bừa một nhà né tạm, đang định gõ cửa thì thấy biển số nhà trên cửa là "1116". Đổi sang nhà khác, vẫn là 1116. Ngẩng đầu nhìn, tất cả mọi phòng trong hành lang đều là 1116.
Cậu cảm thấy một luồng hơi lạnh căm đang lại gần, sống lưng cậu bị khí lạnh bao trùm, gần như tê liệt.
May quá, cậu vẫn còn cách. Nếu không phải vì đang ban ngày, cậu vẫn còn một đường lui, cậu cũng không dám tách khỏi Châu Hà.
Tang Hủ móc chìa khóa công ty ra, c*m v** ổ khóa căn 1116, nhanh chóng chui vào rồi đóng cửa. Hơi lạnh âm u bị ngăn cách bên ngoài, cậu nghe thấy tiếng cào cửa xoèn xoẹt vọng vào từ ngoài cửa.
Hai người giấy quầy lễ tân tĩnh lặng hiền hòa, dịu dàng gọi——
"Chào sếp tổng..."
"Sếp tổng thơm..."
Hầy, vẫn nên đợi lát nữa rồi hẵng ra ngoài. Nếu cụ cố hỏi, cậu sẽ kiếm cớ lấp l**m.
Điện thoại đổ chuông mãi, Châu Hà nhắn tin không ngừng
Châu Hà: [Ngươi đâu rồi?]
Châu Hà: [Ngươi đâu rồi?]
Châu Hà: [Chết rồi à?]
Châu Hà: [Chết ở đâu rồi? Trả tro cốt cho ta.]
Hủ: [Còn sống.]
Hủ: [Ma nữ ở cửa phòng em, lát nữa gặp.]
Châu Hà: [Ờ.]
Tang Hủ và Thúy Hoa Nhị Nha mắt lớn trừng mắt nhỏ, phát hiện người rảnh rỗi nhất công ty này chính là hai cô lễ tân, nghĩ cách tối ưu hóa chúng được không nhỉ? Vừa cân nhắc phương án tối ưu hóa, cậu vừa nhắn tin cho Châu Hà hai tin nhắn liền. Châu Hà là kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, miệng thì bảo không thích Tang Hủ làm phiền hắn, nhưng nếu Tang Hủ mà không làm phiền hắn thật, hắn nhất định sẽ tức giận.
Hủ: [Cụ có đó không?]
Châu Hà: [Ừm. Ngươi đang làm gì?]
Hủ: [Nghĩ xem cụ đang làm gì.]
Châu Hà: [Ha ha]
Châu Hà: [Lừa dối.]
Tang Hủ gửi một biểu cảm "chồng ơi, yêu chồng". Trước đây cậu đã đặc biệt sao chép một đống biểu cảm dạng "dính dính chồng", "xoa xoa chồng", "dụi dụi chồng" từ đồng nghiệp nữ cùng nhóm, mỗi ngày gửi một kiểu, cả đời không gửi hết.
Châu Hà: [Cút.]
Trong vô thức trời đã nhá nhem, cuối cùng tiếng cào cửa bên ngoài cũng không cam lòng biến mất. Sắp đến buổi tối, không thể ở công ty thêm được nữa, Tang Hủ đứng ở cửa chờ một lát, mở cửa một cách cẩn thận và cực kỳ chậm rãi.
Trong tòa nhà đã đen kịt, Tang Hủ bật đèn điện thoại, hành lang sâu hun hút lặng ngắt như tờ, không một bóng người.
Sự yên lặng này còn hơn cả lặng như tờ, không nghe thấy chút âm thanh nào. Tang Hủ dè dặt bước ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cậu mở điện thoại, gọi cho Châu Hà, điện thoại tút tút hai tiếng, cạch một phát kết nối.
"Cụ cố?"
Giọng nói truyền ra từ ống nghe không phải Châu Hà, mà là một chuỗi tiếng khóc khe khẽ.
Lại là ma nữ?
"Chị à, tôi không phải Trương Quý Phúc. Tỉ lệ cao là anh ta đã chết rồi, chị không cần phải tìm anh ta nữa." Tang Hủ giải thích.
Tiếng khóc vẫn tiếp tục, đứt quãng.
"Chị còn muốn tôi làm gì không?" Tang Hủ hỏi.
Bóng tối trong hành lang tĩnh mịch mà xa xăm, Tang Hủ bỗng chú ý thấy hành lang này hơi kỳ lạ, hình như không phải hành lang chung cư Đông An. Nhìn quen quá... là đâu nhỉ...?
Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ đang khóc rốt cuộc cũng lên tiếng: "Tiểu... Quai..."
Tang Hủ sững sờ, ngây ra tại chỗ.
Cậu nhìn thấy trên bức tường cháy đen có hình vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, có "Tang Tiểu Quai đến chơi", "Tang Tiểu Quai sinh nhật vui vẻ". Hồi nhỏ cậu nghịch ngợm, thường xuyên vẽ lên tường, sau đó bị mẹ đuổi đánh. Sau này cậu bị tét lòng bàn tay thật nặng, mới sửa được thói xấu này.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra hành lang này là ở đâu, hồi cậu mười tuổi, bố mẹ dẫn theo cậu chuyển nhà không ngừng, cuối cùng dừng chân ở tòa chung cư này. Cũng là chung cư xảy ra hỏa hoạn, khiến cả nhà cậu chết trong biển lửa.
Cậu mở chế độ không dùng tay, đèn điện thoại soi sáng phía trước.
Bóng một người phụ nữ đứng ở cuối hành lang, hình như tay cầm một cái điện thoại, áp sát tai.
"Tiểu... Quai..."
Người phụ nữ đó đang gọi cậu.
"Tiểu... Quai..."
Bà đi về phía cậu từng bước một.
Không đúng, không đúng. Da đầu Tang Hủ tê dại, sao mẹ lại xuất hiện ở đây?
Trong chớp mắt, cổ người phụ nữ nọ tách ra thành bốn cái đầu, lần lượt là mặt bố mẹ và ông bà ngoại của cậu, sắc mặt họ trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Tang Hủ, đồng thanh:
"Tiểu Quai, gia nhập chúng ta!"
Bỗng nhiên trước mắt bừng sáng, hành lang bật đèn, xung quanh biến thành hoàng hôn. Quái vật bốn đầu đã biến mất, hình vẽ trên tường hành lang biến thành thông báo tìm cô con gái mất tích. Người đứng đằng xa biến thành một người đàn ông sắc mặt lãnh đạm, anh ta mặc quần áo màu đen, lưng khoác một cái túi vải buồm màu đen dáng dài. Thứ bắt mắt nhất là mắt của anh ta, cặp mắt đó màu xám, như một người mù.
"Cậu vẫn ổn chứ?" Anh ta hỏi.
"Vẫn ổn." Tang Hủ chau mày, "Anh là...?"
"Văn Uyên." Người đàn ông nọ nói, "Lúc nãy hình như cậu xuất hiện ảo giác, tôi mời Tâm Na can thiệp vào nhận thức của cậu, tạm thời cậu sẽ không rơi vào ảo giác nữa."
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Tang Hủ nảy thịch.
Rốt cuộc vẫn chạm mặt...
Thân phận sắp bị phơi bày, hay là dụ anh ta vào công ty giết luôn? Nhưng anh ta là người ngoại tộc Qua Sông, đối đầu với anh ta có độ khó khá cao.
Cặp đồng tử mắt màu xám của người đàn ông này nhìn Tang Hủ chăm chú, vẻ ngờ vực dần xuất hiện trên gương mặt.
"Tang Hủ!" Châu Hà cũng tới, còn có hai người đàn ông đi theo sau hắn, một người trung niên thân hình béo tốt, người còn lại trẻ hơn nhiều, khá tuấn tú, nhìn thấy Tang Hủ bèn vô cùng kinh ngạc. Tang Hủ biết thanh niên kia, Phương Lan Tắc, thế thì người trung niên chính là Trịnh Thạch Đầu.
Châu Hà thấy Văn Uyên chạm mặt Tang Hủ, đồng tử mắt màu vàng lập tức xuất hiện ý muốn giết người.
Văn Uyên không phát hiện ra sát khí bên cạnh, anh ta chỉ nhìn Tang Hủ, nói: "Cậu rất lạ."
Tang Hủ lắc đầu nhè nhẹ với Châu Hà, để hắn đừng hành động bồng bột.
"Nghĩa là sao?" Tang Hủ hỏi.
Văn Uyên im lặng giây lát, như đang cân nhắc từ ngữ, "Tôi không thể nhìn thấu được cậu, cậu không có trái tim."
"Hả?" Tất cả mọi người đều bối rối.
"Ý của tôi là," Văn Uyên giải thích, "Con người có ba hồn bảy vía, bảy vía gồm Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế. Trong đó Thi Cẩu nắm giữ tim, sáu vía còn lại nắm giữ dạ dày, thận, ruột, mật, gan, phổi. Còn Tang Hủ không có vía Thi Cẩu, tim trống không, nên tôi không nhìn thấu được."
"Không có tim thì sẽ ra sao?" Tang Hủ chau mày hỏi.
"Cậu giữ lý trí dễ hơn, kiểm soát cảm xúc dễ hơn, nhưng cậu sẽ thiếu mất tình cảm mà đáng lẽ người bình thường sẽ có, ví dụ đau buồn, căm hận, sợ hãi, yêu đương, nhớ nhung..." Ánh mắt của Văn Uyên tạm dừng ở Châu Hà, "Tôi không định chia rẽ hai người, tôi tin hai người là tình yêu đích thực."
Tang Hủ: "..."
Hỏng rồi.
Hôm nay vừa gửi biểu cảm "chồng ơi, yêu chồng" cho cụ cố xong.