Châu Hà vừa c** th*t l*ng, vừa dúi cậu xuống chăn đệm. Tang Hủ cảm thấy bên dưới chợt trống không, đùi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo. Phương nam không có hệ thống sưởi, trong nhà lạnh ngắt, cậu không kìm được rùng mình, vô thức muốn giãy giụa, nhưng Châu Hà quá khoẻ, toàn thân cậu vùi trong chăn, đầu cũng không ngóc dậy được.
"Châu Hà, cụ bình tĩnh." Tang Hủ phát hiện sự việc đã thoát ra khỏi tầm kiểm soát, "Chúng ta nói chuyện đi."
"Nói cái quái gì," Châu Hà lên cơn tàn nhẫn, xé mạnh sơ mi của cậu, "Lúc mưu hại ta với tên Thẩm gì đó sao em không muốn nói chuyện với ta đi? Lúc nãy giận ta sao em không muốn nói chuyện với ta đi? Em... em tưởng bắt tay với Thẩm Tri Ly là động được vào ta à? Có phải em coi thường ta quá không? Hai người... Ai cho em tự tin? Hôm nay ta sẽ cho em thấy rõ ai lợi hại hơn."
Đáng ghét, nên mắng chết tên oắt con khốn nạn này, Châu Hà hận bản thân mình tại sao lại tự động tắt tiếng những câu chửi tục!
"Tôi không âm mưu với hắn." Tang Hủ phát hiện không đúng.
"Lại còn ngụy biện," Châu Hà cưỡi trên eo cậu, hung ác hỏi, "Ta hỏi em, em có bị mất điện thoại không?"
"Không."
Châu Hà giơ điện thoại trước mặt cậu, "Thế tin nhắn này có phải em gửi không?"
Tang Hủ nhìn cho kỹ, phát hiện ra bên dưới tin nhắn Thẩm Tri Ly rủ cậu cùng vào mộng, cậu đã trả lời một câu "được".
Không đúng, sao có thể thế được? Rõ ràng cậu nhớ mình đã bỏ qua tin nhắn này, vốn chưa từng trả lời mà.
"Đây không phải tôi gửi." Tang Hủ bình tĩnh nói.
"Em không bị mất điện thoại, sao tin nhắn này không phải do em gửi được?" Châu Hà tức giận nói, "Lời em nói tự mâu thuẫn với nhau, coi ta là kẻ đần cũng phải có giới hạn."
"Đó là hiểu nhầm," Tang Hủ nhíu chặt mày, "Tôi không..."
"Ma mới đi tin lời em!"
Roẹt, sơ mi của Tang Hủ bị xé rách, bờ vai trắng nõn phơi bày trong không khí. Cậu cảm nhận được thứ vũ khí cứng ngắc của Châu Hà tỳ vào mình, cứ như bàn ủi nóng rẫy, đao kiếm sẵn sàng.
"Châu Hà, xin cụ đấy, bình tĩnh nghe tôi nói." Tang Hủ chống vào lồng ngực hắn.
Khổ nỗi đã muộn, Châu Hà vốn không để ý đến cậu, hắn khom người vùi vào cần cổ lạnh lẽo của cậu. Tang Hủ thấy hắn không nghe lọt tai, cũng bất chấp cắn một phát vào vai Châu Hà. Phát cắn này chảy cả máu, trên vai Châu Hà có thêm hai dấu răng ngay ngắn. Châu Hà bị đau, ngẩng đầu lên dùng miệng tóm lấy môi cậu, hung hăng công thành đoạt đất trong đó.
Hai người vật lộn trên giường, rốt cuộc là Châu Hà chiếm được thế thượng phong, ghì cứng Tang Hủ, cậu như thỏ trong miệng sói, cơ bản là không có chỗ chống cự.
Châu Hà muốn bắt đầu vào việc, người Tang Hủ run bần bật, nói: "Châu Hà, tôi từ chối! Tôi không muốn!"
"Lúc trước suốt ngày dụ dỗ ta làm với em," Châu Hà không quên nới rộng giúp cậu, "Sao giờ lại không muốn nữa?"
"Hôm nay tôi không muốn!" Tang Hủ lật mình đột ngột như cá chép, ra sức bò ra ngoài.
Châu Hà lại lôi cậu về lần nữa, nới rộng liên tục vài phát, cơ thể cậu nhạy cảm, mới dùng tay một lúc mà người đã run như tàu lá chuối trong mưa, từ cổ đến vai đều ửng đỏ. Miệng thì bảo không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật, Châu Hà biết cậu đã nổi hứng.
Họ đã làm cùng nhau từng ấy lần, cơ thể Tang Hủ đã quen với hắn từ lâu, chỉ cần hắn lại gần Tang Hủ, cơ thể cậu sẽ tự động nộp vũ khí đầu hàng.
Thế nhưng lý trí của Tang Hủ vẫn đang chống cự, dữ dội chưa từng có, cậu ra sức quẫy đạp, đạp trúng mặt Châu Hà mấy phát liền. Châu Hà bị cậu đạp cho mặt mày bầm dập, sắc mặt đen sì, hắn lật Tang Hủ lại như lật bánh, bắt cậu quay lưng về phía mình, ấn mạnh xuống chăn bông, như thế thì Tang Hủ sẽ không thể đạp trúng hắn được nữa.
Tang Hủ không cựa quậy được nữa, một tay Châu Hà ghì cứng hai cổ tay của cậu, giơ lên cao quá đỉnh đầu, tay còn lại tiếp tục lột quần áo của cậu.
Da thịt tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, toàn thân nổi da gà, lại run bắn.
Tang Hủ nghĩ, hôm nay khó thoát được kiếp nạn, dứt khoát chấp nhận vậy, dù sao thì cũng không phải lần đầu bị Châu Hà làm.
Thế nhưng tại sao, trong lòng rất buồn, như phủ một lớp bụi tối tăm, không có ánh sáng. Cậu nhắm mắt lại, hít thở sâu, tự an ủi mình rằng không sao đâu. Thời khắc sống chết còn vượt qua được, bị làm đã là gì? Huống hồ trước đây cũng làm rồi, không phải sao?
Cậu không giãy giụa nữa, Châu Hà dùng lực xé toàn bộ sơ mi của cậu, kéo thật mạnh. Vải rách vang dội, như món quà bị xé giấy bọc, Châu Hà nhìn thấy tấm lưng cậu lộ ra trong không khí. Rất quen thuộc, giống như trước kia, xương bả vai cậu tựa cánh bướm, đường cong rõ ràng mượt mà. Nhưng tỳ vết trong vẻ đẹp là, trên lưng cậu có thêm rất nhiều vết bầm, một mảng lớn xanh xanh tím tím, như tranh sơn dầu, thoạt nhìn phải giật mình ghê sợ.
Rất nhiều vết thương, nhiều đến mức Châu Hà không đếm xuể.
Cậu như bị ai đánh đập, trên người không chỗ nào lành lặn.
May mà đều là vết thương ngoài da, vả lại nom đã sắp lành rồi. Nhìn là biết do ở đại lễ cuối năm, Châu Hà v**t v* làn da lạnh băng của cậu, hình như nhiệt độ cơ thể cậu khá thấp, lòng bàn tay chạm vào cứ như một miếng ngọc lạnh. Châu Hà không khỏi oán trách Vô Thường Tiên, cô ta làm gì vậy, hắn bảo cô ta đi trông nom Tang Hủ, cô ta trông nom thế này ư?
Chết tiệt, hắn không nên thấy thương Tang Hủ, hắn phải tức giận! Hắn hít sâu vài lần, cố gắng lấy lại trạng thái phẫn nộ. Tuy nhiên giờ hắn cứ như bóng bay bị chọc thủng, chẳng tài nào phình lên được nữa. Tang Hủ bảo hắn tự cho là thông minh, lẽ nào cậu thì không? Không phải tên ngốc này bảo cậu có thể tự bảo vệ bản thân sao? Kết quả bảo vệ bản thân của cậu chính là mình đầy thương tích, toàn thân tím bầm?
Châu Hà thật sự muốn mắng cậu, quở trách cậu, thế nhưng cậu đã liệt kê tội mắng người của hắn, muôn nghìn lời nói sắc như dao ấy đều mắc nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được, toàn bộ c*m v** lòng hắn.
Tang Hủ nhắm mắt đợi một lúc, không biết Châu Hà đang làm gì, chợt không còn hành động nào nữa. Cậu không nhìn thấy, cũng chẳng buồn tìm hiểu, cứ bất động, im lặng chờ đợi trừng phạt tới. Một lúc lâu sau, cảm giác tiếp xúc nhẹ nhàng ấm áp bỗng truyền tới từ tấm lưng. Bả vai một phát, giữa lưng một phát, hõm eo một phát... Tựa hoa rơi đầy lưng cậu.
Mất một lúc lâu cậu mới nhận ra, Châu Hà đang hôn vết bầm của mình.
"Cụ làm gì thế?" Tang Hủ khàn giọng hỏi, "Không làm à?"
"Em muốn giết ta," Châu Hà cứng ngắc hừ thành tiếng, "Ta không thèm làm với em."
"Tôi không muốn giết cụ, tin nhắn đó không phải tôi gửi." Tang Hủ nói.
"Ma mới tin em." Châu Hà vẫn nói vậy, "Em không muốn giết ta, thì em cũng muốn ta cút xéo."
"Muốn giết cụ là giả, muốn cụ cút xéo là thật."
Châu Hà: "..."
Thật tình, hắn cảm thấy Tang Hủ có thể làm hắn tức đến mức sống lại.
Trên người nhẹ bẫng, Tang Hủ ngoái đầu, Châu Hà đã trèo xuống giường, đóng sầm cửa lại. Một lúc sau, tiếng vặn khóa cửa vọng tới từ bên ngoài, Tang Hủ bò dậy, định mở cửa đi ra ngoài, phát hiện không vặn được tay nắm cửa nữa, Châu Hà đã khóa cửa bằng chìa khóa cậu để ở cửa ra vào để.
"Ta nhốt em đến chết." Châu Hà nói bên ngoài cửa.
Tang Hủ nhíu mày, "Châu Hà, cụ đừng trẻ con quá đáng."
"Em mới là đồ trẻ con," Châu Hà tức chết đi được, "Thế mà em lại muốn giết ta, còn muốn ta cút đi, trừ phi em thay đổi suy nghĩ, nếu không cả đời này em đừng hòng ra ngoài."
Châu Hà là đồ não cá vàng, không nhớ được gì sao? Thôi, hắn đần, Tang Hủ khoan dung cho hắn. Tang Hủ kiên nhẫn thanh minh: "Tôi không muốn giết cụ, tôi chỉ muốn cụ cút đi thôi."
Ngoài cửa không còn tiếng động, Tang Hủ lại gọi Châu Hà vài lần, tiếng răng rắc vang lên bên ngoài, là Châu Hà đang ăn bim bim của cậu. Ăn mạnh đến thế, như thể coi bim bim là Tang Hủ mà nhai, cách cánh cửa cũng nghe thấy được.
"Cụ không có vị giác, cụ đừng ăn bim bim của tôi." Tang Hủ nói.
"Cứ ăn đấy." Châu Hà hung dữ bật máy tính xách tay và điện thoại của Tang Hủ, "Này thì lên mặt với ta, này thì suốt ngày chỉ biết đến làm việc, ta phải xóa hết mã lập trình của em!"
Tang Hủ: "..."
Tang Hủ tháo kính áp tròng, đổi sang mặc một chiếc áo nỉ, vẫn không bỏ cuộc xoay tay nắm cửa, không xoay được. Cậu thở dài, đành ngồi trên giường thừ người. Châu Hà vừa quay lại, cuộc sống của cậu lập tức biến thành một mớ bòng bong. Vốn dĩ cậu đã lên kế hoạch chuyện phải làm hàng ngày, mấy giờ đi ngủ mấy giờ dậy, đảm bảo ngủ đủ. Giờ đã mười một giờ, cậu nên đi ngủ từ lâu rồi, nhưng chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Trong lòng rất hỗn loạn, như thể một cuộn dây rối, cậu muốn chải chuốt lại nhưng không tìm được đầu.
Không bật đèn, ánh trăng rọi qua cửa sổ, ánh sáng tù mù rẽ ngang bóng tối trong phòng, chiếu rọi gương mặt cậu trắng như giấy.
Châu Hà sẽ không xóa mã của cậu thật đấy chứ?
Xì xào xì xào——
Xì xào xì xào——
Hàng xóm bên cạnh lại đang nói, ong ong, không nghe rõ. Họ suốt ngày nói chuyện ở đó, như thể áp sát tường âm mưu gì đó. Tang Hủ không có hứng thú nghe lỏm chuyện riêng của người khác, chưa bao giờ tốn công lắng nghe. Hôm nay mất ngủ, đêm khuya tĩnh lặng, tiếng nói chuyện của hàng xóm càng rõ ràng hơn.
Là do cậu Qua Sông rồi, thính lực tiến bộ ư? Cậu cứ cảm thấy tiếng ồn ào càng lúc càng to.
Cứ như... đang lại gần cậu.
Cậu đứng dậy, áp tai vào tường. Tiếng thì thầm của hàng xóm chỉ cách một bức tường, hình như không chỉ có một người ở bên kia tường, thanh điệu trập trùng, đan xen vào nhau, như có rất nhiều người đang lải nhải. Đêm nay là Giao thừa, hàng xóm mời rất nhiều người đến tụ tập ư? Khuya thế rồi, có phải cậu có thể báo cảnh sát rằng họ làm phiền cư dân không? Nhưng đêm nào hàng xóm cũng vậy, tại sao các hộ dân khác không ai đứng ra mắng?
Tang Hủ càng nghe càng nhíu mày, không biết tại sao, dường như cậu có thể nhận ra ý nghĩa từ giọng địa phương ồn ào này——
"Tang..."
Tang? Họ đang gọi tên cậu à?
Sao lại thế? Tang Hủ không có thói quen thăm hỏi, sau khi chuyển tới đây, cậu chưa bao giờ ghé thăm nhà hàng xóm, sao họ lại biết tên cậu?
"Gia..."
Gia cái gì? Họ muốn gì? Rốt cuộc họ muốn gì?
"Gia nhập chúng ta..."
Hình như họ đang mời cậu? Tang Hủ vốn không quen biết họ, tại sao họ lại mời cậu tụ tập?
Tràng âm thanh thì thầm ríu rít bên hàng xóm xê dịch về phía trước, như thể bầy ong bay sát tường. Tang Hủ ngẩng đầu lên nhìn phía trước, đằng trước là cửa sổ ban công phòng ngủ của cậu. Cậu chợt vỡ lẽ, có phải hàng xóm muốn trèo từ ban công sang không? Đáy lòng cậu giật thót, cứ cảm thấy hàng xóm này hơi có vấn đề, tuyệt đối không thể để "y" từ ban công vào phòng ngủ được.
Tang Hủ định kiểm tra kỹ cửa sổ đã khóa chặt hay chưa, rèm cửa bỗng bị kéo ra, trên cửa kính, một gương mặt trắng ởn tươi cười quái đản dí sát mặt cậu. Tang Hủ giật bắn mình, gương mặt đó vẫn âm u nhìn cậu chằm chằm. Màn đêm đen ngòm, gương mặt này cắt không một giọt máu, cứ như bánh rán trắng bệch.
Cơn kinh hoàng chậm rãi rút lui, trái tim vẫn đập thình thịch, thình thịch.
Gương mặt này không phải ai khác, mà chính là cậu.
—— Là bóng cậu phản chiếu trên cửa sổ.
Sao lại thế này? Cậu đang cười ư?
Cậu hoang mang giơ tay lên, lần mò trên mặt từng chút một. Cậu sờ thấy nếp nhăn khi cười trên má mình, sờ thấy miệng mình cười toe toét.
Cậu đang cười, cậu đang âm u nhìn mình chằm chằm.