Thi Thể Nói Mơ - Dương Tố

Chương 95

"Thứ này ở đâu ra?"

 

"Chắc là em tự khắc trong lúc mất nhận thức." Châu Hà nói, "Tìm trong nhà xem, chắc chắn có gỗ và dao khắc. Yên tâm, không phải là chính tượng đó đâu, đây không phải Đẩu Mẫu."

 

Nếu gọi Đẩu Mẫu đến thật, hiện giờ Tang Tiểu Quai đã hưởng dương rồi.

 

"Bức tượng này có thể tụ âm khí thu hút tà, ở trong bụng em lâu ngày, em sẽ từ từ biến thành tà vật. Đừng lo lắng quá, giờ phát hiện ra sớm, vấn đề không lớn đâu."

 

Châu Hà đập nát đầu tượng, rất nhiều sâu đỏ tươi không mắt không da bò từ trong tượng ra.

 

Đây chính là "tà" mà tượng thu hút.

 

Ngoài dự đoán, "tà" lại là một loài vật sống. Châu Hà bảo cậu, người già bảo "trúng tà" hầu hết là chỉ việc bị thứ này ký sinh. Giống như thi thể sinh giòi, đồ vật bẩn thỉu không lành sẽ sinh ra tà vật này. Chúng có miệng, phát ra tiếng kêu eo éo. Chỉ nhìn thôi, Tang Hủ bèn cảm thấy đầu váng mắt hoa, ghê tởm buồn nôn. Châu Hà gom đám sâu này lại, nướng thành tro, dội xuống bồn cầu.

 

Họ lại lật tung nhà lên, quả nhiên tìm được dao khắc và gỗ, còn có mấy bức tượng Đẩu Mẫu đã thành hình một nửa, Châu Hà đập hết số tượng này, bỏ vào xô sắt đốt trụi. Để đảm bảo, họ không chỉ tìm tượng, mà còn kiểm tra xem trong nhà có đồ vật gì khả nghi khác hay không.

 

Suy cho cùng thì chắc chắn Tang Hủ đã bị ô nhiễm nhiều ngày rồi, chưa biết chừng ngoại trừ khắc tượng, nuốt tượng, cậu còn làm việc gì khác nữa thì sao?

 

Không kiểm tra thì thôi, vừa kiểm tra, họ phát hiện ra mặt sàn gỗ dưới thảm có thêm một hình vẽ bùa chú.

 

Hình vẽ cực lớn, gần như chiếm trọn không gian giữa trường kỷ và TV. Lúc trước vì bị sàn che khuất nên mãi họ không phát hiện ra. Hình vẽ này cực kỳ phức tạp, nom rất giống một dạng trận bát quái, nhưng lại không giống bát quái.

 

Châu Hà ngồi xổm dưới đất quan sát rất lâu, nói: "Ta cũng không biết đây là cái gì, dù sao thì không phải thứ gì tốt lành."

 

Còn Tang Hủ nhìn trận pháp này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

 

Không ổn rồi.

 

Đây là sàn gỗ thật, cậu phải đền chủ nhà rất nhiều tiền...

 

Trận pháp chưa vẽ xong, phía dưới bên trái bị thiếu mất một góc. Châu Hà đoán nếu hôm nay Tang Hủ tiếp tục hành động trong vô thức, chắc sẽ hoàn thiện nốt góc này, đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Châu Hà cầm dao khắc rạch trận pháp, hỏi: "Sao rồi? Đã khá hơn chưa?"

 

Tang Hủ dùng nhiệt kế hồng ngoại đo nhiệt độ cơ thể, đã 34 độ, mặc dù thân nhiệt vẫn khá thấp, nhưng quả thật tốt hơn hẳn lúc nãy.

 

Trong phòng khách trở nên yên lặng, hai người nhìn nhau mà không nói gì. Hình như Châu Hà muốn nói gì đó, hắn ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn giữ im lặng. Kim đồng hồ trên tường chỉ đến mười một giờ rưỡi, pháo hoa rực rỡ bay lên ngoài cửa sổ sát sàn, bầu trời đêm được soi sáng trong khoảnh khắc này, thế giới biến thành giấc mộng sặc sỡ sắc màu trong tiếng pháo hoa nổ vang.

 

Thế là, trong giây phút pháo hoa dừng lại, Tang Hủ nói khe khẽ: "Cảm ơn."

 

Châu Hà nghe thấy, ngoái đầu lại nhìn cậu. Cậu cụp hàng mi, ánh sáng bên ngoài dát một lớp vàng lên gương mặt, khí chất vốn lạnh lùng có thêm chút hơi ấm.

 

Châu Hà ho một tiếng, ngoảnh đầu đi nói: "Xi lộ."

 

Tang Hủ không nghe rõ, cậu khó hiểu nhìn sang hắn.

 

Miệng Châu Hà như bị khâu dính liền, không nói rõ được, hắn lặp lại, "Xi lộ."

 

"Không hiểu." Tang Hủ chau mày.

 

Châu Hà: "..."

 

Hắn nhìn Tang Hủ bằng ánh mắt "em là kẻ ngốc à?". Hai người nhìn nhau giây lát, như thể đã làm thì làm cho trót, Châu Hà vận sức đan điền, nói tròn vành rõ tiếng: "Xin, lỗi!"

 

Lần này đến lượt Tang Hủ ngây ra.

 

Châu Hà đang xin lỗi cậu ư?

 

Không phải lại là điểm bất thường kỳ quái nào đấy chứ?

 

Tang Hủ sững sờ nhìn Châu Hà, không khỏi nghĩ, đây có phải là lần đầu tiên Châu Hà xin lỗi người khác kể từ khi chào đời cho đến hiện tại, suốt mấy nghìn năm qua không?

 

"Thế sau này cụ còn đi nữa không?" Tang Hủ đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

Châu Hà tặc lưỡi, "Dựa gần ta thế làm gì?"

 

Tang Hủ đứng dậy, chuẩn bị ngồi ra xa.

 

"Cho em đi đấy à? Ngồi xuống." Châu Hà giơ tay kéo một phát, cậu ngồi phịch về chỗ cũ.

 

Tang Hủ: "..."

 

"Không đi nữa," Châu Hà lầm bầm, "Ta mới đi một lần, em đã thành ra thế này, ta mà đi lần nữa, quay về có phải nhặt xác cho em không? Sau này buộc em vào eo mang theo, chết cũng lôi theo em chôn cùng, được chưa?"

 

"Được."

 

Châu Hà: "?"

 

Có phải cậu nhóc này bị ô nhiễm làm cho đầu óc lú lẫn rồi không, hắn vừa bảo lôi theo cậu chôn cùng, thế mà cậu lại bảo được.

 

Châu Hà hơi ngạc nhiên nhìn cậu, "Em muốn chôn cùng ta thật à?"

 

Tang Hủ nói: "Em buồn ngủ rồi."

 

Châu Hà: "..."

 

Đánh trống lảng rõ ràng quá đấy.

 

Em vẫn đang ngồi ở đây mà!

 

Tang Hủ lại cụp hàng mi tựa lông vũ, như đã quyết tâm không nói nữa.

 

Châu Hà bực dọc nói: "Kể từ ngày mai, viết nhật ký cho ta đọc."

 

"Tại sao?" Tang Hủ hỏi.

 

"Em là mười vạn câu hỏi vì sao à, sao cứ hỏi lắm thế?" Châu Hà lấy một cuốn sổ từ ngăn kéo ra, đặt vào lòng bàn tay cậu, "Viết nhật ký, viết ra hết những điều em nghĩ trong lòng, ta mới giám sát được tình trạng của em. Nếu tình trạng của em trở nên nghiêm trọng, tỉ lệ cao là sẽ mất tự chủ viết ra những điều kỳ quái."

 

"Sau này ta sẽ theo dõi em 24 giờ mỗi ngày, em đừng lo quá, ô nhiễm không thể đảo ngược, nhưng có thể kiềm chế. Đừng thử tìm hiểu điều em nhìn thấy, âm thanh em nghe thấy. Kìm nén nỗi tò mò của em, ô nhiễm sẽ dụ dỗ em khám phá, em hiểu càng sâu, ô nhiễm càng nghiêm trọng. Còn có một điều cuối cùng em phải ghi nhớ——"

 

"Điều gì?"

 

Châu Hà nói từng chữ một: "Giữ lý trí, tránh xa điên rồ."

 

Lại là câu này.

 

Mỗi lần vào mộng, hệ thống đều cảnh cáo người ngoại tộc như vậy.

 

Giữ lý trí, là cách duy nhất để sống sót trong mộng. Thế nhưng rốt cuộc cậu phải làm gì mới giữ được lý trí? Trong lòng như có một cái hố vô tận, không chạm được đến đáy. Cậu không kìm được ngoái đầu nhìn Châu Hà, tình cờ va phải cặp mắt vàng rực của hắn.

 

"Đừng lo," Châu Hà véo mặt cậu, nói, "Ta sẽ không để em biến thành mẫu hậu thứ hai đâu."

 

"Mẹ cụ cũng bị ô nhiễm ư?"

 

"Ừm."

 

Nói những câu này chỉ là để Tang Hủ yên tâm mà thôi. Hắn tỏ ra thoải mái, Tang Hủ sẽ tưởng rằng hắn giải quyết được ô nhiễm thật. Châu Hà không muốn bảo Tang Hủ rằng, lúc vừa phát hiện ra Tang Hủ bị ô nhiễm, chân tay hắn lạnh ngắt.

 

Ô nhiễm giống như mực nhỏ xuống nước, sẽ lan rộng từng chút một, nhuộm đen cả hồ nước.

 

Ô nhiễm không thể đảo ngược, không thể ngăn chặn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Điều đáng mừng duy nhất là từ khi ô nhiễm đến khi biến thành phi nhân loại hoàn toàn phải mất mấy năm trời, năm đó mẹ hắn qua bảy tám năm mới biến thành yêu ma hoàn toàn.

 

Nhưng Châu Hà tuyệt đối sẽ không để Tang Hủ biến thành Trọng Tự thứ hai. Nhất định sẽ có cách chữa tận gốc, hắn nghĩ, hồi nhỏ hắn cũng từng trông thấy điểm bất thường, hắn cũng từng gần thần đến thế, hắn có thể vượt qua được, chứng tỏ hắn đã từng tìm thấy cách.

 

Lấy lại ký ức, hắn sẽ cứu được Tang Hủ.

 

Châu Hà nói: "Trả Trùng Xác cho ta."

 

Tang Hủ lắc đầu, "Không được. Ông nội bảo, cụ không thể trở nên hoàn chỉnh được."

 

"Em nghe ông nội em hay là nghe ta."

 

Tang Hủ nói không hề do dự: "Nghe ông nội em."

 

Châu Hà: "..."

 

Sắp bị làm cho tức chết rồi.

 

Vừa làm lành chưa được bao lâu, Châu Hà đã hận không thể giết luôn tên khốn thăm ván bán thuyền trước mắt.

 

Được, không sao, Châu Hà hít sâu một hơi, cố gắng giữ mình không tức giận. Không tức không tức, không sao cả, lát nữa tranh thủ lúc Tang Hủ đi ngủ, hắn sẽ lục soát cả trong lẫn ngoài ngôi nhà, viên ngọc Trùng Xác của hắn to như vậy, hắn không tin mình không tìm thấy.

 

Hít sâu—— Hít sâu—— Kẻ khác chọc tức ta ta không tức, tức thành bệnh mình chứ ai đâu.

 

"Em đói rồi." Tang Hủ bỗng nói.

 

"Vậy thì sao?"

 

Tang Hủ lật túi bim bim trống không, Châu Hà ăn rất khoẻ, túi bim bim to cậu ma đã bị Châu Hà ăn hết sạch.

 

Tiện thể kiểm tra máy tính. Vẫn ổn, Châu Hà chưa táng tận lương tâm đến mức xoá mã lập trình của cậu thật. Tang Hủ hỏi: "Cánh tay em bị thương, tạm thời không thể hoạt động mạnh. Làm phiền cụ đi nấu một nồi sủi cảo cấp đông được không? Coi như cơm tất niên."

 

Châu Hà: "..."

 

Ha ha, chẳng phải chỉ là một nồi sủi cảo cấp đông thôi sao? Châu Hà điềm tĩnh nghĩ bụng, giờ Tang Hủ là một bệnh nhân, lại nhỏ tuổi, nên nhường nhịn cậu. Tình cờ Châu Hà cũng muốn ăn, mặc dù hắn ăn uống không thấy vị gì, nhưng cậu chọn nấu sủi cảo, chắc chắn là vì bản thân cậu muốn ăn.

 

Không tức, không tức, Châu Hà xoa lồng ngực phập phồng, hắn không tức chút nào.

 

Hắn đứng dậy, đi nấu sủi cảo.

 

Tang Hủ lấy bút ra, viết "Nhật ký của Tang Hủ" trên cuốn sổ nhỏ mà Châu Hà đưa mình.

 

Hai người ăn xong, tắm rửa xong, Châu Hà lại thay ga giường thành cái mới, cuối cùng cũng lên giường đi ngủ. Tang Hủ thật sự đã mệt lử, vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi, còn Châu Hà thì trằn trọc lăn lộn, hiếm khi mất ngủ. Cũng không sao cả, lúc ở hoàng cung hắn suốt ngày không ngủ được, giờ cùng lắm chỉ là khôi phục trạng thái cũ mà thôi.

 

Hắn nhìn Tang Hủ bên cạnh, đứng dậy ra phòng khách lấy điện thoại của Tang Hủ.

 

NIGHTMARE CONTACT lại có thêm mấy tin nhắn. Tin nhắn đầu tiên là của Lý Tư Cựu——

 

Lý Tư Cựu: [Đội trưởng Tang, bạn trai cũ của anh không làm khó anh đấy chứ? Có cần tôi giúp đỡ không?]

 

Châu Hà nổi cơn tam bành, gõ chữ cành cạch.

 

Tang Hủ: [Không cần nhà ngươi nhúng vào, tôi và Châu Hà rất tốt đẹp. Châu Hà là bầu trời của tôi, tim gan của tôi. Chúng tôi tình như cha con (Châu Hà là cha tôi là con), âm dương hoà hợp, lá thắm chỉ hồng, khó mà chia lìa, tuy hai mà một, nhà ngươi đừng ăn no rửng mỡ lo chuyện bao đồng, đi ngủ đi.]

 

Sau đó là tin nhắn của Thẩm Tri Ly.

 

Thẩm Tri Ly: [Cậu xem tệp chưa?]

 

Châu Hà lướt lên trên, mở tệp Thẩm Tri Ly gửi tới. Trong tệp là đủ loại ảnh chụp, Thẩm Tri Ly đánh số từ 001-100, tổng cộng một trăm tấm. Hầu hết đều chụp mộ, mộ đủ kiểu dáng, có mộ lớn, có mộ nghĩa trang. Nhìn thời gian trên bia mộ, niên đại khác nhau, có mộ mới gần đây, có mộ từ bốn mươi năm mươi năm trước, cũng có mộ tổ tiên một trăm hai trăm năm.

 

Mộ không có gì mới mẻ, Châu Hà từng ngủ trong mộ mấy trăm năm.

 

Nhưng những ngôi mộ này lại có một điểm chung, thu hút ánh mắt của Châu Hà.

 

Ví dụ tấm ảnh mộ nghĩa trang đầu tiên, chính giữa ảnh, trên một bia mộ, Châu Hà nhìn thấy một hình vẽ bùa chú mơ hồ —— giống hệt hình vẽ Tang Hủ khắc trên sàn phòng khách. Điểm khác biệt duy nhất là, hình vẽ trong ảnh hoàn chỉnh.

 

Châu Hà gõ chữ vào khung nhập.

 

Tang Hủ: [Những ngôi mộ này làm sao?]

 

Thẩm Tri Ly: [Số ảnh này đều là tôi sao chép từ máy tính của viện nghiên cứu Mông Châu, tôi nhờ bạn tôi là dân bản địa tìm những ngôi mộ này giúp tôi. Ha ha, quả thật đã phát hiện được một vài chuyện kỳ lạ.]

 

Thẩm Tri Ly: [Cậu đoán xem trong mộ chôn cái gì?]

 

Tang Hủ: [Chôn bố nhà ngươi à?]

Bình Luận (0)
Comment