Thí Thiên Đao

Chương 1031

Sở Mặc thấy biểu hiện của Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung cũng cực kỳ hài lòng. Hắn lấy ra viên đan dược trị thương thượng hảo đưa cho hai người.

Sau đó hắn nhìn mọi người nói:

- Mấy môn phái đó dám không kiêng nể gì mà tấn công Cẩm Tú Thành một cách vô duyên vô cớ, nếu không thể đánh trả lại chúng, ngược lại cứ như là chúng ta sợ chúng!

Hạ Phong đứng bên hơi hoảng sợ:

- Chưởng môn, những người đó đều đã rút lui rồi… Phỏng chừng cũng không dám tới gây sự với chúng ta nữa đâu.

Sở Mặc chưa lên tiếng thì Hoa Tiểu Nha đứng bên ngược lại đã mỉm cười:

- Cha, những người đó bỏ đi là coi như xong chuyện sao? Quả thực hiếp người quá đáng! Nếu không phải vì cảnh giới quá thấp, con sớm đã tìm bọn chúng liều mạng rồi!

- Không sai, ăn miếng trả miếng, ta ủng hộ việc đánh trả!

Thẩm Ngạo Băng ghét cái ác như kẻ thù cũng lạnh lùng nói.

Biểu cảm trên mặt của những người khác cũng gần như vậy, thực ra tất cả mọi người, bao gồm cả Hạ Phong, ai mà không muốn trả miếng chứ!

Duy có điều lo lắng duy nhất trong lòng họ là Sở Mặc chỉ có một mình, có được không?

Tuy nhiên, Đại Công Kê lại hoàn toàn không lo lắng về vấn đề này, bởi vì trong số những người có mặt ở đây, nếu như nó nói mình là người hiểu Sở Mặc thứ hai, thật sự sẽ không có ai dám nhận mình là thứ nhất.

Liền ngay cả loại bạn bè quen biết với Sở Mặc từ tấm bé, khi hắn vẫn chỉ là một người phàm tục như Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết, cũng không hiểu rõ Sở Mặc hơn Đại Công Kê được. Đây không phải vì Đại Công Kê có giao tình với Sở Mặc sâu hơn, mà là vì so với họ kiến thức của nó càng thêm rộng rãi, uyên bác! Cho nên, Đại Công Kê vừa nghe được ý tứ trong lời nói của Sở Mặc, lập tức liền ở một bên cổ vũ:

- Lật tung mấy gia tộc kia lên đi, lần này Kê gia phải hy sinh quá lớn rồi! Cũng sắp hy sinh cả nhan sắc nữa!

Mọi người đều cười ngất, trong lòng tự nhủ, khi còn có vài cọng lông thì ngài còn có chút nhan sắc, sau khi không có lông rồi… làm gì còn chút nhan sắc nào nữa?

Lúc này, Lục Thiên Kỳ đã nghe tin mà tới, đứng trong đám người, nhìn Sở Mặc ở phía xa xa, tuy trên mặt cũng mang nét cười, nhưng trong nét cười ấy lại có đôi phần miễn cưỡng. Sở Mặc thấy Lục Thiên Kỳ, gật gật đầu với nàng:

- Thiên Kỳ ngươi đến rồi, tỷ tỷ ngươi có khỏe không?

Thấy Sở Mặc chủ động hỏi, Lục Thiên Kỳ không kìm được mà rơi lệ:

- Không khỏe, nàng bị giam cầm rồi.

Tiếp theo liền nghẹn ngào kể lại chuyện đã xảy ra.

Mọi người lập tức đều bị giật mình kinh hãi, Tần Thi nhìn Lục Thiên Kỳ nói:

- Chẳng trách thời gian gần đây ngươi cứ là lạ, hỏi ngươi cũng không nói, ta còn tưởng rằng ngươi lo lắng trước cục diện khi ấy củaCẩm Tú Thành, hóa ra là tỷ tỷ ngươi đã xảy ra chuyện.

Lục Thiên Kỳ có chút ngượng ngùng nói:

- Không phải là ta không muốn nói cho các ngươi biết, mà là cảm thấy mọi người cũng có đủ rắc rối phải lo rồi, ta cũng không muốn mang thêm phiền não cho mọi người.

- Ha ha, mọi người đều là bạn bè với nhau cả mà.

Tần Thi cười dịu dàng, sau đó nhìn Sở Mặc:

- Hay là, đi Linh Động Sơn xem một cái?

Sở Mặc không do dự, trực tiếp gật đầu nói:

- Được, ta cũng muốn đi xem xem, vị chưởng môn Linh Động Sơn này rốt cuộc cổ hủ tới mức nào? Đồ đệ gặp nạn thì không cứu, đồ đệ muốn xuất sư lại không đồng ý. Ha ha, vị sư phụ này thật đúng là đủ uy phong rồi.

Lục Thiên Kỳ nhìn Sở Mặc một cách dè dặt:

- Ta cũng muốn đi. Có được không?

Tần Thi nói:

- Nếu không chúng ta cùng nhau đi, đón Thiên Duyệt về. Vừa vặn khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì, đón Thiên Duyệt về xong mọi người cùng nhau tu luyện, tấn công cảnh giới Nguyên Anh! Đổng Ngữ ở một bên nhẹ giọng nói:

- Thuận tiện đánh cho danh tiếng môn phái ta vang danh bốn bể!

Sở Mặc thoáng liếc nhìn qua hai vị này, hiểu trong lòng các nàng đang ấp ủ ý định gì.

Đây là tình tiết muốn lôi kéo cả hai tỷ muội Lục Thiên Duyệt và Lục Thiên Kỳ vào Phiêu Diêu Cung đó mà. Tuy bản thân Sở Mặc cũng đang có ý này, thậm chí hắn còn định coi cả tòa Cẩm Tú Thành làm trụ sở của Phiêu Diêu Cung nữa kia!

Lần này, chủ động đi tìm mấy môn phái ý đồ tấn công Cẩm TúThành lúc trước gây phiền toái, cũng là muốn hoàn toàn đánh ra danh tiếng một phen!

Chỉ có như vậy thì mới tuyển nhận thêm được càng nhiều đệ tử ưu tú!

Cũng chỉ có làm thế mới khiến các gia tộc và môn phái còn đang rục rịch chân chính kinh sợ, khiến trong tương lai bọn họ không còn dám dễ dàng bén mảng đến trêu chọc vào Phiêu Diêu Cung.

Sau đó, Sở Mặc mang theo mấy người Tần Thi, Hoàng Họa, Lục Thiên Kỳ cùng xuất phát. Vốn Phương Lan cũng muốn đi cùng, nhưng bị Sở Mặc đuổi về. Bởi vì Sở Mặc phát hiện, thời gian gần đây Phương Lan tiến bộ hơi chậm, lập tức liền bày ra quyền uy của một vị sư phụ, dạy dỗ cho Phương Lan một trận.

Sư phụ dạy dỗ đồ đệ là hoàn toàn chính đáng. Chớ nói chi là sau khi dạy dỗ Phương Lan xong, Sở Mặc lại cho Phương Lan một đống lớn đan dược, rất nhiều người đứng nhìn còn đố kỵ đến đỏ mắt, nhưng cũng không ai nói điều gì.

Bọn Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết và Hoa Tiểu Nha thì định tiếp tục bế quan, tấn công vào cảnh giới Nguyên Anh! Trải qua đợt bão tố bị vây thành này, mặc dù các nàng không tham gia chiến đấu, nhưng cũng coi như đã cùng Cẩm Tú Thành trải qua một lần thử thách sinh tử. Điều này khiến các nàng trở nên càng thêm trưởng thành. Cũng có thêm một nhận thức mới với thế giới tu hành tàn khốc này.

Thật ra, với thực lực bây giờ của họ nếu muốn xưng vương xưng bá ở một thế giới nho nhỏ cũng là đủ rồi!

Loại thiên kiêu tuyệt thế như tu sĩ Kim Đan, Trúc Cơ tiên phẩm, Tiên Thiên Tiểu Linh Thể đủ để trấn áp hết thảy các tu sĩ cùng đẳng cấp, thậm chí ngay cả tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng chưa chắc đã là đối thủcủa bọn họ.

Nhưng để mà tung hoành trên Linh giới, thì thực lực các nàng bây giờ còn kém xa lắm lắm!

Giống như lần này Cẩm Tú Thành bị vây hãm, trong lòng các nàng… là chịu nhiều dày vò nhất, muốn giúp đỡ… nhưng lại bất lực. Chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn Tiếu Vạn Quân, Lý Phương Trung, hỏa long và Đại Công Kê đi liều mạng.

Nếu không phải Đại Công Kê đã luyện hóa xong giọt huyết Chân Hoàng kia, lực chiến tăng lên không kém cỏi so với Sở Mặc là bao, chỉsợ cho dù có uy áp của hỏa long trấn giữ, Cẩm Tú Thành cũng đã bị công phá từ lâu rồi!

Vốn dĩ không thể nào ngăn cản nổi trận công kích hùng mạnh giống như làn sóng thủy triều ấy.
Bình Luận (0)
Comment