Thí Thiên Đao

Chương 1058

Ví dụ như Tần Thi và Đổng Ngữ, hiện tại các nàng có thân thể thuộcngũ hành nguyên tố. Hay một số dòng máu có thể chất đặc thù như thể chất Niệm Vương, thể chất phượng hoàng của Đại Công Kê.

Đấy đều là các thể chất đạo cảnh hàng đầu.

Nhưng muốn vậy, chỉ tùy duyên, cơ hội cực kỳ ít gặp. Ở Thiên giới mà có thể chất đó cũng trở thành bảo vật.

Linh giới còn gần như chẳng nhìn thấy tu sĩ có thể chất Tiên Thiên, làm sao có đạo cảnh thân thể được chứ.

Vùng đất như Linh giới sẽ xuất hiện sinh linh có thể chất bậc caonhư vậy sao?

Huống chi, thanh niên này còn không phải xuất thân ở Linh giới mà đến từ nơi còn chẳng có linh khí – Nhân giới.

Địa phương hoang vu như Nhân giới sao lại sản sinh được tu sĩ có thể chất kinh khủng như vậy chứ, đúng là chuyện đùa.

Từ xưa đến nay, có mấy người ở Nhân giới có thể phi thăng lên đây.

Dù lên được Linh giới, hầu như chẳng có tên tuổi gì. Nên người trong giới tu hành, theo bản năng, khi nói đến Đại thế giới, chỉ coi nó có ba tầng: Thiên, Địa, Linh, hoàn toàn bỏ qua Nhân giới. Nhân giới chẳng là gì cả.

Nhưng hôm nay Độc Cô Lẫm Liệt lại hoài nghi người xuất thân từ Nhân giới như Sở Mặc có đạo cảnh thể chất.

Lại còn nói hắn là thiên phẩm Trúc Cơ. Đâu còn chuyện gì vớ vẩn hơn chuyện này nữa.

Độc Cô Lẫm Liệt nhìn mọi người, trầm giọng:

- Các ngươi không tin ư? Đừng quên, đến Giới Linh của HuyễnThần giới cũng tự mình che chở hắn. Là người cai quản một thế giới, Giới Linh chẳng khó gì chuẩn bị cho hắn một bộ tài liệu thiên phẩm Trúc Cơ.

Mọi người lần nữa thấy khó thở, ánh mắt nghi hoặc lúc trước không còn, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng.

Nói như Độc Cô Lẫm Liệt, chuyện này có khả năng là sự thật rồi.

Độc Cô Lẫm Liệt lại nói tiếp:

- Nếu Sở Mặc là thiên phẩm Trúc Cơ, đạo cảnh thân thể, lại có huyết mạch màu tím, chưa kể trong tay hắn còn có một thanh đao sắcbén tuyệt thế, hắn có chiến lực mạnh như hôm nay, cũng chẳng kì quái. Tu sĩ cùng cảnh giới với hắn, chỉ là một đám cặn bã. Dù cao hơn hắn một cảnh giới, cũng chưa chắc có thể dễ dàng trấn áp hắn. Trừ phi, là thiên kiêu chân chính trong Thiên giới. Nói cách khác, ở Tiên giới cũng rất ít người có thể đánh được hắn. Đương nhiên, nếu tu sĩ cao hơn hắn hai, ba cảnh giới, thì chẳng phải nói nữa rồi.

- Như vậy, ở Linh giới… không phải Sở Mặc vô địch sao?

Một trưởng lão của Độc Cô Sơn không cam lòng hỏi.

- Đúng vậy.

Độc Cô Lẫm Liệt nói xong, ánh mắt hơi ảm đạm.

- Hắn đến rồi.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Nguyên Anh của Độc Cô Thanh Phong phát nổ đã khiến Độc Cô Sơn bị tàn phá kinh khủng, lúc này, nó lại tiếp tục chìm trong khói bụi.

Có mấy tên xả thân xông lên không chùn bước, lao về phía người đang đi lên bậc thang nhưng không ai cản lại được.

Bọn họ đồng loạt tiến lên, muốn tiêu hao hết lực lượng và pháp lựccủa Sở Mặc, nhưng bọn họ tuyệt vọng phát hiện, dường như người thanh niên này mãi mãi vẫn duy trì được sức lực, pháp lực lại cường đại kinh người.

Chỉ trong một thời gian ngắn, lại có hai mươi ba đại tu sĩ của Độc Cô Sơn ngã xuống dưới đao của Sở Mặc.

Đường núi đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Như dòng sông nhỏ, theo bậc thang chảy ồ ồ xuống dưới.

Tiếng oán than vang trời dậy đất ở khắp Độc Cô Sơn. Rốt cuộc, một thanh âm uy nghiêm từ xa truyền đến:

- Dừng tay!

Một người đàn ông trung niên, đầu mang vương miện, người mặc áo bào màu vàng, đạp mây mà đến.

- Vương thượng…

- Bái kiến Vương thượng…

- Xin Vương thượng làm chủ cho chúng ta…Các tu sĩ của Độc Cô Sơn quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết. Chưa bao giờ họ cảm thấy tuyệt vọng như giờ phút này.

Cảm xúc tuyện vọng nhanh chóng lan truyền.

Từ lời nói đến ánh mắt, ai ai cũng có cảm giác vô lực.

Sở Mặc nhìn người đang tới, hơi hơi nhíu mày, sau đó tùy tiện chém một đao.

Ánh đao sáng lóa chém thẳng vào người nọ.

- Chính ngươi hạ lệnh tấn công Cẩm Tú thành phải không?

Phập một tiếng! Máu tươi văng khắp người Độc Cô Lẫm Liệt, một cánh tay của lão bị chặt đứt.

Sở Mặc ngẩn ra, mắt nheo lại, nhìn người trung niên bị chặt một tay nhưng mặt không đổi sắc trước mắt. Lão cố ý bị chặt tay à!

Sở Mặc nghĩ: vừa rồi hắn chém rất nhanh, sắc bén nhưng chỉ muốn hù dọa người trung niên uy phong lẫm liệt này một chút, không phải chiêu đoạt mệnh gì.

Hắn lại càng không ngờ, người trung niên này không tránh né, trực tiếp lấy tay ra đỡ đao của hắn.

Sở Mặc chưa thấy ai như vậy. Người này muốn làm gì đây? Sở Mặcđưa mắt đánh giá.

- Vương thượng!

Hàng loạt tu sĩ Độc Cô Sơn thét lên giận dữ.

Quần chúng phẫn nộ rồi. Cảm giác tuyệt vọng nháy mắt biến mất, chỉ còn lại bừng bừng lửa giận.

Không nghĩ người kia lại chém đứt một tay của Vương thượng! Chúng ta muốn giết hắn! Lập tức, mười mấy tu sĩ hùng mạnh bay đến, bao vây Sở Mặc.

Độc Cô Lẫm Liệt mở miệng:

- Dừng tay!

Đám người Độc Cô Sơn ngẩn ra, mặt đầy ủy khuất và không cam lòng. Có người tủi thân la lớn:

- Vì sao vậy Vương?

Mắt Độc Cô Lẫm Liệt lạnh băng, dù mất một tay nhưng uy nghiêm không giảm:

- Tất cả lui ra!

- Vương!

- Vương thượng!

- Chúng ta không muốn!

Một đám đứng ngoài gào thét.

- Lui!

Độc Cô Lẫm Liệt lại mở miệng.

Mấy chục đạo hơi thở cường đại dần dần tản ra. Độc Cô Lẫm Liệt từ trên trời bay xuống trước mặt Sở Mặc, vết thương bị chặt tay vẫn chảy máu không ngừng. Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo bào của lão. Lão bình tĩnh nhìn Sở Mặc nói:

- Ta là người ra lệnh Độc Cô Sơn tấn công Cẩm Tú thành. Đạo hữu đã giết mấy trăm người của chúng ta, cũng đã nguôi giận rồi chứ?

Sở Mặc nhìn Độc Cô Lẫm Liệt, không nói gì.

Độc Cô Lẫm Liệt nói tiếp:

- Nếu đã nguôi, từ nay về sau, chúng ta không can dự vào bất cứ sự việc gì liên quan đến đạo hữu và Cẩm Tú thành nữa, cũng sẽ không tiết lộ thông tin của đạo hữu cho người ở Huyễn Thần giới. Thù hận giữađôi bên coi như xóa bỏ.

Sở Mặc vẫn trầm mặc, hắn không thích đối phương dùng giọng điệu cường thế như vậy. Hắn đã giết đến tận đây mà bọn họ còn muốn giữ thể diện. Mặc dù có thể hiểu đại tộc muốn duy trì tôn nghiêm của đại tộc nhưng đứng trên lập trường của Sở Mặc, hắn chẳng thấy phải cho bọn họ có thể diện.

- Nếu đạo hữu còn chưa hết giận thì giết ta đi.

Độc Cô Lẫm Liệt nhìn Sở Mặc nói tiếp:

- Ta là gia chủ của Độc Cô Sơn. Người ra lệnh tấn công Cẩm Tú thành là ta. Quyết định này là quyết định cá nhân ta, ta tự làm tự chịu. Hy vọng sau khi giết ta, đạo hữu coi như trút hết giận.

- Giết ngươi thì có thể hết giận ư?

Sở Mặc lạnh lùng.

- Ta muốn diệt tộc của ngươi.
Bình Luận (0)
Comment